Gã từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt Tiết Phóng Ly rất lạnh, như được phủ thêm một tầng băng mỏng, lạnh lẽo thấu xương, phẫn nộ của An Bình Hầu trong phút chốc biến mất tăm, gã chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Ly vương nói được là sẽ làm được.
Nghĩ tới đây, sắc mặt An Bình Hầu hoàn toàn trắng bệch, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi.
"Vương gia."
Từ lúc An Bình Hầu mất khống chế, Tô Phỉ Nguyệt đã đứng ngoài nhìn, chỉ lạnh lùng nhìn gã, giống như xem một vở kịch đau khổ khôi hài, cho đến khi Tiết Phóng Ly muốn mạng của gã, rốt cuộc Tô Phỉ Nguyệt cũng lên tiếng.
"Chiếu Thời là do ta và Phù Oanh dạy dỗ không tốt."
Tô Phỉ Nguyệt cau mày, khó khăn nói: "Đúng là nó đã mạo phạm, nhưng mà..."
Tô Phỉ Nguyệt cười khổ một tiếng: "Dù nó làm ta thất vọng như thế nào thì cũng là cháu của ta."
Thái độ của Tô Phỉ Nguyệt rất rõ ràng, muốn bảo vệ An Bình Hầu, lão bất đắc dĩ nói: "Vương gia, nể mặt mũi của ta và Phù Oanh, chuyện hôm nay chúng ta sẽ cho Vương gia một câu trả lời thỏa đáng."
Giọng điệu Tô Phỉ Nguyệt thành khẩn, Tiết Phóng Ly cười nhạo một tiếng: "Cho bản vương một câu trả lời thỏa đáng? Bản vương muốn cái gì cần người khác cho sao?"
Tiết Phóng Ly khó chơi, thậm chí mí mắt cũng không thèm nhấc lên, giọng hắn hờ hững: "Người đâu, lấy mạng của gã cho bản vương!"
Thị vệ nhận lệnh đến gần An Bình Hầu, bọn họ rút đao từ bên hông ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, An Bình Hầu vô cùng sợ hãi: "Cữu cữu!"
Dù thất vọng như thế nào thì Tô Phỉ Nguyệt cũng không thể trơ mắt nhìn gã bỏ mạng ở Ly vương phủ, dưới tình thế cấp bách, Tô Phỉ Nguyệt đành phải nói: "Vương gia..."
(Truyện chỉ đăng tại W️tt️️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)
Động tác của Tiết Phóng Ly ngừng lại, cúi đầu nhìn Giang Quyện còn ở trong long hắn, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm ống tay áo của hắn, lông mi thiếu niên hơi ẩm ướt, như có gì muốn nói với hắn, nhưng cứ do dự mãi, chỉ mím môi, yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, hắn cũng không để ý gì đến Phò mã và Trưởng công chúa, một chút mặt mũi cũng không muốn cho họ, nhưng hắn lại không thể không kiêng kỵ Giang Quyện.
Hắn không thể lấy mạng An Bình Hầu trước mặt Giang Quyện.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tiết Phóng Ly cũng lên tiếng, vẻ mặt phiền chán nói: "Phò mã, nhớ kỹ lời ngươi đã nói, bản vương muốn một câu trả lời thỏa đáng."
Tô Phỉ Nguyệt như trút được gánh nặng, nói: "Được, ta và Phù Oanh chắc chắn sẽ khiến Vương gia hài lòng."
Vẻ mặt Tiết Phóng Ly vẫn mang theo chế giễu: "Đuổi họ ra ngoài."
Hành động này đúng là không nể mặt mũi, cũng gần như xé rách mặt, mà Tô Phỉ Nguyệt vẫn cảm kích chắp tay: "Tạ ơn Vương gia giữ lại mạng cho Chiếu Thời."
Tiết Phóng Ly không để ý nữa, thị vệ nhanh chóng đuổi Phò mã và An Bình Hầu đi, mí mắt Tiết Phóng Ly cũng không thèm động một chút, hắn từ từ lên tiếng: "An Bình Hầu, lần này ngươi gặp may, nếu còn có lần sau ------"
Có Giang Quyện ở đây, Tiết Phóng Ly không nói hết, nhưng lệ khí quanh người hắn rất nặng, nếu có lần sau thì kết cục của An Bình Hầu như thế nào không cần nói cũng biết.
"Vương gia yên tâm, sẽ không có lần sau."
Trở về từ cõi chết, cả người An Bình Hầu vẫn còn lạnh lẽo, đôi môi gã run rẩy nửa ngày cũng không nói được, vẫn là Tô Phỉ Nguyệt nói thay gã.
Thị vệ xô đẩy hai người ra khỏi phủ, "ầm" một tiếng cửa lớn Ly vương phủ được đóng lại, bọn họ bị đuổi ra khỏi phủ, Tô Phỉ Nguyệt quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Cữu cữu..."
An Bình Hầu nhắm mắt lại, lúng túng mà gọi một tiếng.
Đây là lần đầu tiên gã bị đuổi cổ như vậy, giống như chuột chạy qua đường, cữu cửu của gã chắc cũng là lần đầu tiên bị đối xử như vậy, trong lòng An Bình Hầu cảm thấy bất an.
Tô Phỉ Nguyệt không nhìn gã, chỉ bình thản nói: "Ngươi có biết vì sao ta phải để ngươi đến cửa xin lỗi?"
An Bình Hầu thấp giọng nói: "Việc từ hôn, là ta không có lý, lẽ ra nên nói xin lỗi với y... Vương phi."
"Không chỉ như vậy." Tô Phỉ Nguyệt đứng chắp tay: "Chiếu Thời, trước kia ngươi thông minh bao nhiêu, bây giờ ngày càng ngu dại."
Lão chậm rãi xoay người, ánh mắt thất vọng, giọng điệu tiếc nuối: "Một tay bài tốt lại bị ngươi đánh thành như vậy."
Lời của Tô Phỉ Nguyệt không đầu không đuôi, An Bình Hầu nghe thì sững sờ, hỏi lão: "... Sao cữu cữu lại nói như thế?"
Tô Phỉ Nguyệt cười cười: "Thôi, ngươi không muốn mà tự ý từ hôn, cũng không được Vương phi tha thứ, nói rõ ràng với ngươi cũng không sao, dù sao cũng nên cho ngươi ghi nhớ thật kỹ."
"Sao ngươi không chịu suy nghĩ kỹ, việc hôn nhân của ngươi, ta và Phù Oanh có thể tùy tiện định ra?"
Tô Phỉ Nguyệt thở dài nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta định ra hôn sự này chỉ vì ông ngoại của Giang Quyện đã từng cứu ta một mạng sao?"
"Trước kia ta nghĩ ngươi cũng có thể đoán được ít nhiều, không nghĩ tới ngươi không biết gì cả. Hôn sự này là ta và Phù Oanh cầu cho ngươi, không biết chúng ta đã tốn bao nhiêu tâm sức mới có được, ngươi thì hay rồi, vô duyên vô cớ nhường cho Ly vương."
"Chiếu Thời, ngươi còn mất nhiều hơn cả một mối hôn sự."
Lão nói như vậy, trong long An Bình Hầu đột nhiên có một suy đoán, cũng bắt đầu vô cùng kinh hoàng.
Tô Phỉ Nguyệt thở dài: "Ông ngoại của Vương phi ở nông thôn là thật, nhưng ông ấy không phải phàm phu tục tử, ông ấy..."
Tô Phỉ Nguyệt nói ra một cái tên, An Bình Hầu nghe xong, chỉ cảm thấy như bị sét đánh, cứng ngắc tại chỗ.
(Truyện chỉ đăng tại W️tt️️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)
Tô Phỉ Nguyệt than thở: "Đúng là cái gì là của mình sẽ là của mình, không là của mình thì làm như thế nào cũng không thể thuộc về mình."
Những năm gần đây lão và Tiết Phù Oanh hết lòng nuôi dạy, tự nhận không tệ với gã, hôn ước đó kỳ lạ như vậy An Bình Hầu cũng chưa bao giờ ngẫm nghĩ qua, Tô Phỉ Nguyệt chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Lắc lắc đầu, Tô Phỉ Nguyệt nhấc chân định đi, An Bình Hầu kéo lão lại: "Cữu cữu, lời đó... là thật sao? Người là đang tức giận, nói đùa với ta thôi đúng không?"
An Bình Hầu không thể tin được, càng không thể nào tiếp thu được: "Làm sao có khả năng? Ông ngoại của y sao có thể là ông lão kia? Y và ông ngoại của y không có nửa phần giống nhau, y..."
Nói đến lúc sau, hai mắt An Bình Hầu đỏ lên, giống như hận cũng giống như oán: "Cữu cữu, người nói đi! Người nói với ta là người chỉ đang tức giận, đùa giỡn với ta thôi!"
Tô Phỉ Nguyệt cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn gã, không nói nên lời.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy chứ?
"Sao có thể? Sao lại như vậy? Cữu cữu, người và cữu mẫu sao lại gạt ta? Vì sao không nói với ta sớm hơn!"
Tô Phỉ Nguyệt nhàn nhạt hỏi gã: "Ta và Phù Oanh không nói là vì đã đồng ý sẽ không nói ra, nhưng mà lúc ngươi khăng khăng muốn từ hôn để đính hôn với nhị công tử, chúng ta chưa từng khuyên can ngươi sao?"
"Tự ngươi từ hôn, bây giờ lại trách ta và cữu mẫu của ngươi không nói sớm. Chiếu Thời, ngươi đã lớn rồi, việc từ hôn là ngươi tự mình gây ra, dù đúng hay sai thì cũng nên tự mình gánh chịu, đừng có oán trách người khác."
An Bình Hầu lui về phía sau vài bước, biết được mình đã bỏ lỡ điều gì, chắp tay nhường cho người ta cái gì, gã cảm thấy vô cùng hối hận, tiếc nuối muốn đánh tan gã, An Bình Hầu không có cách nào chấp nhận, gã như bị ép điên, đành phải vừa khóc vừa cười, la to.
Gã vừa từ trong ngục ra, tóc tai vốn đã bù xù, vô cùng chật vật, bây giờ càng giống người điên, khiến người qua đường đều ngoái đầu nhìn, không lâu sau có một tin truyền khắp kinh thành.
An Bình Hầu điên rồi!
(Truyện chỉ đăng tại W️tt️️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)
Trong Ly vương phủ.
Sau khi đuổi Phò mã và An Bình Hầu đi, trấn an một lúc lâu Giang Quyện mới không run rẩy nữa.
"Ta mất mặt quá."
Giang Quyện buồn buồn nói: "Chỉ biết tức giận, không biết dạy dỗ người."
Tiết Phóng Ly nắm chặt tay Giang Quyện, như có như không mà thay y xoa đầu ngón tay đỏ lên: "Không phải đã tát cho gã một cái sao."
Giang Quyện lắc đầu: "Chưa đủ, phải thêm một cái nữa."
Tiết Phóng Ly nhìn y, môi đỏ khẽ nhếch, không tiếng động mà cười cười: "Phu nhân ra tay với người ta, quả nhiên là uy phong."
Uy phong thì uy phong, nhưng mà tay đau, Giang Quyện rũ mắt nhìn bàn tay đang được xoa, lông mi run run, vẻ mặt có chút mơ hồ.
Tiết Phóng Ly nhàn nhạt lên tiếng: "Làm sao vậy?"
Do dự một lúc, Giang Quyện mới nhẹ giọng hỏi: "Vương gia, những chuyện Hầu gia nói, huynh thật sự từng làm sao?"
Không có lửa làm sao có khói, nhưng lẽ chỉ là vô căn cứ, Giang Quyện rất tin tưởng Vương gia, nhưng lúc này lại có chút bất an không giải thích được, muốn xác nhận lại.
Động tác xoa ngón tay dừng lại, Tiết Phóng Ly cúi đầu, vẻ mặt tối tăm, nhưng giọng của hắn lại dịu dàng không thôi: "Em cảm thấy sao?"
Dừng một chút, Tiết Phóng Ly lại nói: "Em tin lời gã?"
Giang Quyện giải thích: "Không có, ta chỉ muốn nghe Vương gia nói."
Y ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng thuần khiết: "Mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả, Vương gia, chuyện về huynh người ta nói nhiều lắm, ta không tin An Bình Hầu, ta chỉ tin huynh."
Bình thường đều là Tiết Phóng Ly ôm Giang Quyện vào trong lòng, nhưng lần này Giang Quyện chủ động ôm lấy Tiết Phóng Ly, trán kề sát trái tim hắn, Giang Quyện rất nhẹ rất nhẹ mà nói: "Vương gia, huynh nói cho ta nghe đi."
Nói cho em ấy biết.
Nói cho em ấy biết cái gì?
Ta là một kẻ điên, điên đến không cần mạng?
Vừa rồi hắn thật sự muốn lấy mạng An Bình Hầu, những chuyện kia, thật sự hắn cũng từng làm?
Đối với câu "thật sự từng làm", Tiết Phóng Ly nóng lòng muốn thăm dò xem phản ứng của Giang Quyện, hắn thích nhìn Giang Quyện vì hắn mà tìm lý do, vì hắn mà giãy giụa không ngừng, cũng thích nhìn Giang Quyện tràn đầy yêu thương với hắn.
Những chuyện kia hắn đã từng làm.
Tiết Phóng Ly không đáp lời ngay, Giang Quyện đợi một lúc lâu, nghi hoặc ngẩng mặt lên, giục hắn: "Vương gia, sao huynh không nói chuyện?"
"Bản vương..."
Tiết Phóng Ly từ từ lên tiếng, rồi lại chợt nhớ vừa rồi Giang Quyện ở trong lòng hắn run run mi mắt muốn nói lại thôi, Tiết Phóng Ly đổi chủ đề, như không có gì mà hỏi Giang Quyện: "Vừa rồi em đang nghĩ gì? Lúc bản vương nói... lấy mạng An Bình Hầu."
Giang Quyện ngẩn ra, thành thật trả lời: "Lúc đó Vương gia đúng là rất dọa người, nhưng mà..."
Ánh mắt Tiết Phóng Ly âm trầm: "Nhưng mà thế nào?"
Giang Quyện nở nụ cười với hắn, mắt cũng cong cong: "Nhưng mà ta đoán được huynh chỉ đang hù dọa gã thôi. Hầu gia quá đáng ghét, nói nhiều nữa, nên hù dọa gã một chút, cho gã đừng có ăn nói bậy bạ."
Không phải.
Không phải đang hù dọa.
Tiết Phóng Ly nhắm nhẹ hai mắt, lúc lâu mới bình thản nói: "Nếu tin bản vương thì sao phải hỏi?"
Giang Quyện sững sờ: "A?"
Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống: "Cái miệng nhỏ này của em toàn nói lời êm tai, em không tin An Bình Hầu chỉ tin bản vương, đã vậy thì cần gì phải làm điều thừa mà dò hỏi bản vương?"
Dứt lời, Tiết Phóng Ly gỡ tay Giang Quyện ra, mặt không đổi sắc ngồi xuống, Giang Quyện nhìn hắn, mím mím môi.
Hình như Vương gia giận rồi.
Y không nên hỏi nhiều.
Giang Quyện rất hối hận.
"Vương gia..."
Giang Quyện thăm dò mà gọi một tiếng, Tiết Phóng Ly chỉ nâng mắt nhìn, vẻ mặt xa cách lạnh nhạt, cũng không để ý tới y.
"Huynh giận sao?"
Giang Quyện bất an hỏi hắn, hỏi xong thì phát hiện mình lại hỏi thừa, nếu không giận thì lúc này Vương gia đã kéo y ngồi trong lòng của hắn rồi.
Đúng như dự đoán, Tiết Phóng Ly cũng không trả lời, Giang Quyện thở dài một hơi, y nghĩ tới nghĩ lui, đành nói: "Vương gia, vừa nãy An Bình Hầu chọc ta tức giận, ta sợ huynh lo lắng nên không có nói với huynh... ngực ta đau quá à."
Giang Quyện giả bộ xoa ngực mấy cái, lông mày nhẹ nhíu lại, đau đớn không giống giả bộ, y mệt mỏi nói: "Huynh có thể ôm ta một chút không, hoặc giúp ta xoa xoa cũng được?"
Thiếu niên vừa rồi tức thành như vậy, cả người đều run lên, đương nhiên sẽ không thoải mái, Tiết Phóng Ly nhìn y vài lần, vẫn đưa tay ra ôm lấy Giang Quyện để y ngồi trong lòng mình.
(Truyện chỉ đăng tại W️tt️️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)
Tiết Phóng Ly vòng một tay qua eo Giang Quyện, thật sự như lời hắn nói lúc trước, vòng eo này quá nhỏ, dùng lực một chút sẽ gãy.
Giang Quyện nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, giấu mặt vào trong ngực hắn, giọng nói mơ hồ, oán giận vừa nhẹ vừa mềm: "Vương gia, huynh dùng lực thì eo của ta cũng không bị gãy đâu. Huynh có thể dùng lực, ta ôm tốt lắm á."
Hết chương 78.
Tác giả có lời muốn nói:
Không lâu sau đó, Quyện cá mặn khóc sướt mướt: "Huynh dùng lực như vậy làm gì? Đau quá."