Giang Quyện vừa dọn dẹp đồ xong, bạn cùng phòng nghe thấy động tĩnh vội vã gỡ tai nghe ra nói với cậu: "Chiếm một chỗ giúp tớ nha, tớ đánh trận này xong sẽ tới."
Giang Quyện "Ừ"một tiếng, thấy cậu đồng ý, bạn cùng phòng nghiêng đầu qua chỗ khác tiếp tục vừa đánh game vừa tán gẫu.
"Bé Quyện hả? Cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi. Chắc là các cậu chưa biết. Trước đây sức khỏe cậu ấy không tốt nên tạm nghỉ, không đi học được."
"Cũng không khỏe lắm, cậu ấy bị bệnh tim đúng là không nên đi học, nhưng mà cậu ấy đã làm phẫu thuật rồi."
...
Giang Quyện đóng cửa phòng ngủ lại đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, không khí nóng lập tức ập vào mặt.
Tháng 7 tháng 8, tiếng ve kêu râm ran, môi trường xung quanh trường học được xanh hóa rất tốt, trong bóng cây là ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua.
Giang Quyện thở dài một hơi.
Nóng quá, muốn về phòng ngồi máy lạnh.
Sao thư viện xa quá vậy.
Sao xe bus đưa rước của trường còn chưa tới.
Đến hôm nay, đã được 3 – 4 tháng Giang Quyện xuyên về từ trong sách.
Trong mắt người nhà cậu, sau khi phẫu thuật thành công, chỉ vì Giang Quyện quá suy yếu nên ngủ mê man 5 ngày, mà thật ra Giang Quyện đã ở trong một thời đại khác rất nhiều năm.
Trở về hiện đại, Giang Quyện không biết làm thế nào, thấy cậu mỗi ngày đều rầu rĩ không vui, em họ liền đề nghị với người trong nhà để Giang Quyện tiếp tục đi học.
Phần lớn thời gian Giang Quyện nằm ở bệnh viện nhưng vẫn không từ bỏ việc học, trong nhà vẫn mời người dạy học cho cậu, cậu cũng thi đại học, nhưng vì sức khỏe yếu nên tạm nghỉ học, cho nên không có ai nhắc tới.
Sau khi phẫu thuật thành công, cuộc sống cũng nên đi vào quỹ đạo chính thức, Giang Quyện tới đại học A.
Ai có thể nghĩ tới việc Giang Quyện làm Hoàng hậu lâu như vậy, lúc trở về vẫn phải đi học, còn không may vào lúc cuối học kỳ, có vài bài luận văn sắp đến hạn nộp, còn có rất nhiều sách cần đọc, Giang Quyện đã mất đi giấc mộng.
Đợi một lúc lâu xe bus đưa rước của trường cũng tới, Giang Quyện ngồi lên xe đi đến thư viện.
Giang Quyện đến không sớm, lầu 1 đã gần như kín chỗ, cho nên vừa vào thang máy Giang Quyện bấm lên lầu 6 luôn.
Gần đây trời vừa tối là thư viện sẽ cúp điện, lên tầng càng cao càng mệt cho nên số người lên lầu 6 khá ít.
Giang Quyện chọn một vị trí gần cửa sổ, bắt đầu đọc sách.
Haizzzzz, nhiều chữ quá.
Hơi say chữ.
1
Giang Quyện đọc được vài trang rồi nằm úp sấp trên bàn, điện thoại di động đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên, Giang Quyện cầm lên nhìn, là bạn cùng phòng của y nhắn với cậu là cậu ta chuẩn bị đi.
[Bé Quyện, tớ đến đây.]
[Cậu đang ở lầu mấy?]
Giang Quyện gõ chữ.
[Ở lầu 6.]
Sau 20 phút, bạn cùng phòng đeo tai nghe đi ra thang máy, cậu ta đang nghe nhạc sôi động cả đường đi, nhưng lúc tới thấy Giang Quyện đang ngồi chỗ đó thì sắc mặt cũng thay đổi.
"Bé Quyện, sao cậu lại ngồi đây."
Bạn cùng phòng ấn lên tai nghe cho nhạc tạm dừng, cậu ta nói nhỏ với Giang Quyện: "Đi nhanh lên, chúng ta không thể ngồi đây."
Giang Quyện cảm thấy kỳ lạ: "Sao mà không thể ngồi?"
Bạn cùng phòng nói thầm: "Không trêu chọc nổi người điên kia đâu."
Giang Quyện: "Hả?"
Cậu mờ mịt nhìn bạn cùng phòng. Vị trí này cũng không có gì đặc biệt, Giang Quyện chỉ chọn đại, nếu có điểm tốt thì chỗ này khá yên tĩnh, tầm nhìn cũng đẹp.
Bạn cùng phòng thấy vậy, nhớ tới trước đây Giang Quyện chưa từng đến trường, đành phải nói tường tận cho cậu một chút: "Cậu biết người của Tiết gia không? Cái người mà... chúng ta hay thấy trên ti vi đó, ông Tiết."
Vừa nói bạn cùng phòng vừa lấy di động ra đưa cho Giang Quyện xem, là một người đàn ông rất có danh vọng, Giang Quyện gật gật đầu: "Ừm, có biết."
Bạn cùng phòng nói tiếp: "Nhà họ Tiết ấy mà, có một người con trai độc nhất, là Thái tử tương lai đó, anh ta học ở trường chúng ta... anh ta..."
"Chứng nóng nảy rất nghiêm trọng."
Bạn cùng phòng hỏi Giang Quyện: "Biết tại sao thư viện của trường chúng ta xa hoa như vậy không? Là do lúc học quân sự anh ta phát bệnh đánh nhau với người khác, nhà anh ta phải chi ra một khoản tiền."
Sự thật thì lỗi không phải của Tiết thiếu gia, là do đối phương chụp trộm mấy bạn nữ trong nhà vệ sinh, lúc vừa đi ra thì va phải Tiết thiếu gia, gã sợ bị báo lên ban giám hiệu nên vừa cầu xin vừa uy hiếp tự sát, quấy rầy không ngừng, hoàn toàn chọc giận Tiết thiếu gia.
Sau khi anh ta tức giận thì xảy ra việc gì không ai biết rõ, gần nhà vệ sinh không có camera, lúc bảo vệ tới thì cả người gã kia đầy máu, gã bị đặt trên lan can, nửa người thò ra ngoài, giọng nói của Tiết thiếu gia lãnh đạm: "Còn muốn chết không? Tao thành toàn cho mày."
"Tớ cảm thấy lúc đó anh ta thật sự muốn giết gã kia."
Bạn cùng phòng kể lại chuyện lúc đó, lệ khí trên người vị Thái tử gia kia quả thật rất dọa người, cậu ta kể sơ qua chuyện đó cho Giang Quyện rồi lại nói: "Sau đó bạn học cấp 3 của anh ta nói anh ta có chứng nóng nảy, cho nên..."
"Đi thôi, đi nhanh lên, cậu ngồi chỗ anh ta hay ngồi đó, chúng ta ngồi chỗ khác đi, người như vậy ai dám đụng vào."
Giang Quyện có chút thất thần.
Họ Tiết này.
Còn tác phong hành động này nữa.
Những việc này chỉ là trùng hợp thôi ư?
"Bé Quyện ơi."
Thấy Giang Quyện sững sờ, bạn cùng phòng đẩy vai cậu một cái: "Nhanh lên, lỡ như anh ta lại phát bệnh, không phải chúng ta..."
"Cạch" một tiếng, một chai nước khoáng được đặt lên bàn, tiếng động không lớn nhưng đột ngột, Giang Quyện nhìn qua theo bản năng.
Cậu thấy một bàn tay đẹp đẽ, thon dài khớp xương rõ ràng.
Lông mi Giang Quyện hơi run, hô hấp dường như ngừng lại.
Đối phương là một thanh niên cao gầy, vẻ mặt vô cảm, khí chất lạnh lẽo.
Da anh ta rất trắng nhưng màu môi lại rất đỏ, có thể nói là môi hồng răng trắng, nhưng cả người đều là lệ khí, anh ta mở mắt thờ ơ liếc qua một cái.
Một giây sau, động tác của thanh niên cũng dừng lại.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc sau thanh niên lên tiếng, anh nói: "Em..."
Bạn cùng phòng sắp bị hù chết, thật sự là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, sao Tiết Phóng Ly lại ở đây vậy?
Mình vừa mới nói gì nhỉ?
Lỡ như anh ta phát bệnh.
Đòe mòe.
Anh ta có nghe thấy không?
Bé Quyện còn ngồi ở vị trí anh ta thường ngồi nữa chứ.
Bạn cùng phòng khó khăn nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy hai người bọn họ không còn sống được bao lâu nữa, đặc biệt là sau thời khắc Tiết Phóng Ly đặt chai nước kia lên bàn.
Tụi – mình – xong – đời!
Chân của bạn cùng phòng mềm đi, sợ đến muốn hôn mê, nhưng một giây sau -----
"Muốn uống nước không?" Tiết Phóng Ly hỏi.
1
Bạn cùng phòng sững sờ: "Hở? Tôi không..."
Giang Quyện trả lời: "Muốn uống."
Tiết Phóng Ly "Ừm" một tiếng, động tác lưu loát vặn nắp chai nước ra đưa cho Giang Quyện.
Giang Quyện nhận lấy.
Trên chai nước còn mang theo hơi lạnh, toát ra khói trắng, đầu ngón tay Giang Quyện bị ướt, cậu uống từng ngụm nhỏ sau đó từ từ ngẩng đầu lên, cong cong mắt cười với Tiết Phóng Ly: "Cảm ơn anh, anh tốt quá à."
Tiết Phóng Ly nhìn cậu, lông mày khẽ nhướn nhưng lại không nói gì.
Qua một lúc lâu, Giang Quyện nói: "Em là Giang Quyện, nhũ danh là Giang lười biếng."
Tiết Phóng Ly nói: "Tiết Phóng Ly."
Giang Quyện gật gật đầu, chầm chậm nói: "Xin chào, lần đầu được gặp anh."
Tiết Phóng Ly chậc một tiếng, duỗi tay nhéo má Giang Quyện, anh cười như không cười nói: "Sai rồi, là đã lâu không gặp."
5
Giang Quyện nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh, qua một lúc mới sửa lại: "Dạ, đã lâu không gặp."
1
Bọn họ cửu biệt gặp lại, có rất nhiều chuyện để nói.
Bạn cùng phòng: "???"
Tình huống gì đây???
Tụi mình không bị đánh hả?
Chai nước trong tay bé Quyện là sao?
Tiết Phóng Ly còn vặn nắp chai nước cho cậu ấy?
+
Hình như sai sai!?
Hết phiên ngoại 1.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay nam sinh viên thanh thuần – Giang Quyện có Vương gia đi học chung. Hahahahaha