Cá Mặn Không Muốn Độ Kiếp: Ma Tôn Cầu Tha Mạng

Chương 1

Trước Sau

break

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến thiếu nữ đang say giấc mộng bỗng dưng giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, nàng suýt nữa hét lên thành tiếng.

Trước mặt nàng là một nam nhân vận huyền y, khí chất u ám như vừa bò từ địa ngục lên, toàn thân ma khí đỏ rực, đôi mắt sắc lạnh như thể chỉ chực chờ tìm ai đó “băm nhỏ” ra rồi đem đi nấu lẩu.

Nàng trừng mắt nhìn hắn. Hắn cũng trừng mắt nhìn nàng. Không khí căng thẳng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể tạo ra tiếng vang long trời lở đất.

Linh cảm “cá muối trời sinh” trong đầu thiếu nữ lập tức phát tín hiệu đỏ chói: nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, quay đầu là bờ!

Nang nuốt nước bọt cái ực, trong lòng gào thét:

— Lão Thiên gia ơi! Người xem con đây, một thiếu nữ yếu đuối, xinh xắn, vô tội, da còn chưa kịp trắng lại sau kỳ hành kinh vừa rồi, sao lại để con gặp phải cái thứ nam nhân toàn thân phát sáng như đèn LED trong nhà ma thế này?!

Nàng còn chưa kịp tiếp tục diễn sâu, thì bóng người nam nhân kia đã loáng cái xuất hiện ngay trước mặt, nhanh tới mức nàng chưa kịp chớp mắt đã thấy cổ mình bị bàn tay lạnh như nước đá trong tủ đông siết chặt.

Cảm giác nghẹt thở ập đến, nước mắt ùa ra như suối, thiếu nữ cố dùng ánh mắt đẫm lệ chứa chan tình cảm chân thành nhất nhìn hắn, mong hắn có thể cảm nhận được sự đáng thương yếu đuối bất lực mà tha cho cái mạng nhỏ của nàng. Nàng nói ngắt quãng một cách khó khăn:

— Huynh à… giết người đẹp.... là phạm pháp đó… huynh có thể....cân nhắc... bắt cóc... rồi.... yêu đương không?

Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ tử sắp “đi đời nhà ma” đến nơi mà còn ráng cợt nhả như vậy, nhất thời không nhịn được bật cười. Tiếng cười của hắn vang vọng như chuông tang giữa đêm khuya, khiến da gà nàng nổi từng lớp như sóng trào. Cũng nhờ trận cười “trúng gió” đó mà lực bóp trên cổ thiếu nữ lỏng đi đôi chút.

Nàng không bỏ lỡ thời cơ, lập tức hít liền mấy ngụm khí như cá mắc cạn được thả về nước, khóe mắt còn ráng rơi vài giọt lệ để tăng phần cảm động. Trong lúc đang hít hà, ánh mắt nàng vô tình chạm vào đôi đồng tử màu hổ phách của hắn—ánh mắt lạnh buốt, như muốn đóng băng từng tế bào trên người nữ nhân.

Hắn cười xong một tràng dài như trúng số, vẫn chưa buông tay mà còn vừa cười vừa nói:

— Lâu rồi không ghé Tu Tiên Giới, không ngờ nơi này xuống cấp đến mức ấy. Phái người đến giết bổn tọa mà chỉ cử... một con gà què như ngươi? Chậc chậc… Dù không thể khiến bổn tọa hồn phi phách tán, nhưng chí ít cũng khiến bổn tọa cười chết được. Xem như cũng có cống hiến rồi.

Vừa nói, hắn vừa dùng cái giọng nửa đùa cợt, nửa thương hại ấy xoáy thẳng vào lòng tự tôn đã chẳng còn là bao của nàng. Ánh mắt kia… ba phần mỉa mai, ba phần thờ ơ, bốn phần hứng thú. Nàng chỉ muốn lôi cái bình trà gần nhất đập vào đầu hắn cho tỉnh ra khỏi cái vai “nam chính long ngạo thiên” này.

Con mắt thiếu nữ trợn lên đến suýt rớt tròng, trong đầu gào thét:

— Cái đầu heo này đọc tiểu thuyết mạng quá nhiều rồi đúng không? Đẹp trai, tu vi cao là được quyền xem người ta như gà sao? Mồm miệng không biết nói lời hay, tốt nhất nên đi đóng phim phản diện!

Dù trong đầu đang mắng hắn 3000 chữ không trật dấu chấm phẩy, ngoài mặt nàng vẫn phải cười tươi như hoa, ráng bày ra vẻ mặt “thiếu nữ trà xanh vô hại” phiên bản đặc biệt, dịu dàng nói:

— Huynh đài nói đúng lắm! Ngoài kia toàn là phường tiểu nhân ghen tị với phong độ ngút trời và tư chất bất phàm của huynh nên mới bày trò đánh lén. Tiểu nữ đây chỉ là một... cá muối vô tội tay không bắt nổi con gà. Chẳng qua xui xẻo đi ngang bị vạ lây thôi, nào dám cả gan mạo phạm huynh đài! Mong huynh có thể mở rộng lòng từ bi, tha cho tiểu nữ một đường sống, cho cá muối này tiếp tục dạt trôi trong cuộc đời.

Nói xong, nàng cảm thấy mình đã dốc hết vốn diễn xuất mấy năm đọc ngôn tình, xem phim cổ trang, học từ cả trà xanh tới bạch liên. Nếu lần này hắn còn không buông tha thì nàng thật sự là “muối mặn không ai cần” rồi.

Quả nhiên… đời không như mơ.

Nam nhân kia không những không buông tay mà còn siết chặt hơn, cười lạnh:

— Diễn xuất tốt như vậy mà không được trọng dụng, quả là uổng phí thiên phú. Lúc đầu bổn tọa định tha cho ngươi... nhưng mà, tài năng thế này mà trả lại cho Tu Tiên Giới thì bổn tọa lại thấy không cam lòng. Cho nên...

Lời chưa dứt, lực trên tay hắn đột nhiên tăng mạnh. Thiếu nữ lập tức cảm thấy hô hấp bị cắt đứt, tai ù đi, mọi âm thanh xung quanh dường như bị xóa sổ. Sáu chữ cuối cùng hắn nói nàng hoàn toàn không nghe rõ.

Chỉ thấy đôi môi hắn khẽ mấp máy:

— Kiếp sau đừng đi lung tung.

Ngay khoảnh khắc mắt tối sầm, nàng thầm rít lên câu chửi cuối cùng trong đầu:

— Má nó chứ, vừa xuyên không chưa kịp làm nên sự nghiệp "cá ướp muối" đã gặp ngay nam nhân độc miệng tu vi đầy mình! Nếu biết thế này đã ăn thêm gói snack vị bò nướng trước khi chết rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc