Bây giờ nghĩ lại thì ra Trình Hân cũng từng đánh cô.
Cô học lớp 9, Trình Hân học lớp 11, cũng là vào mùa hè, cổng trường chật cứng người, đen nghịt một mảng.
Bạn trai mới đến đón Trình Hân tan học, tiện tay mua một bó hoa và hai chai trà ô long. Khối cấp 2 tan học trước, cô đành phải cùng bạn trai Trình Hân chờ ở cổng trường.
Chai trà ô long vị vỏ quýt vốn là Trình Hân định uống, nhưng cô ấy lại đưa cho Diêu Nguyệt Ảnh.
Anh chàng kia lấy điện thoại ra, nói muốn kết bạn trên WeChat, Diêu Nguyệt Ảnh lắc đầu, nói mình không có điện thoại, anh chàng kia không tin, hỏi sao cô lại nhát gan như vậy: “Anh đâu có ăn thịt em, chỉ kết bạn thôi mà.”
Nói xong liền trêu chọc cô, định sờ vào quần đồng phục của cô, Diêu Nguyệt Ảnh vừa né vừa lùi lại.
Trình Hân vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy, mặt lạnh tanh, ngay lập tức tát cô một cái. Còn đổ nốt nửa chai trà ô long còn lại lên đầu cô. Diêu Nguyệt Ảnh nhớ mãi không quên, chỉ vì Trình Hân nói một câu khiến cô nhớ mãi.
“Tốt nhất đừng có lẳng lơ với đàn ông bên cạnh tôi.”
Lẳng lơ là thế nào? Cô chưa từng chủ động bắt chuyện với con trai. Cô tự cho rằng, biểu cảm của mình rất lạnh lùng.
Bùi Dĩnh đánh cô một trận, Diêu Nguyệt Ảnh không khóc, chỉ là mặt sưng lên, sức đánh cũng khá mạnh.
Cô trốn vào nhà vệ sinh rửa mặt cho bớt sưng, tiện thể phủi sạch bụi bẩn trên ống quần, lúc này lớp trưởng Chương San gọi điện cho cô, cô nghe máy, trong khán phòng đã bắt đầu phát nhạc, giọng Chương San rất to.
“Mình giữ chỗ cho cậu rồi, hàng ghế đầu, cậu mau đến đi!”
“Ừm, được.”
Cô cúp máy, nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, biểu cảm đờ đẫn, mái tóc ngắn khô xơ như cô vậy, ánh đèn nhà vệ sinh chiếu vào người cô, thân hình này rất gầy, như sắp héo đi.
Diêu Nguyệt Ảnh tắt vòi nước rồi chạy đi.
Khán phòng của trường đạt tiêu chuẩn rạp hát châu Âu, mỗi một hàng Giản Hoanế ngồi đều giống như sóng biển nhấp nhô đan xen. Nhạc kịch, sân khấu kịch, hội diễn tạm thời đều từng trình diễn ở chỗ này.
Phòng VIP màu đỏ tía trên lầu sẽ dành cho một số khách đặc biệt, Trình Hân biết Cung Trạch ở đâu nhưng cô ấy bị chặn ở cửa ra vào. Vài nam sinh năm hai đứng canh ngoài phòng, nói Cung Trạch không muốn bị làm phiền.
“Bạn gái cũng không được sao?”
“Không được.”
“Chỉ hát một bài thôi, Cung Trạch nghe xong sẽ đi ngay.”
“Nghe xong sẽ đi, nghe xong sẽ đi? Chỉ vì Nevara đến à?”
“Anh ấy không nói với các cậu bạn gái anh ấy là ai sao?!”
“Nói rồi.”
Vài nam sinh trả lời.
Biểu cảm của Trình Hân đặc biệt đáng sợ, cô ấy biết Cung Trạch không thích đến trường lắm, trừ khi có việc cần thiết. Nevara là bạn học cấp ba của Cung Trạch, cũng từng hẹn hò với người Bùi Dĩnh thích, ngoài cổng trường cô này không chỉ có một đống fan cuồng mà ngay cả ba người bọn Cung Trạch cũng bị chị ta khuất phục, không đúng, chị ta dựa vào đâu chứ?
Trình Hân tức điên lên, cô ấy cầm túi xách đập vào người đám con trai kia, hét lên the thé, mấy anh chàng kia sợ mất mật, vì là bạn gái của Cung Trạch nên không dám đánh trả, cuối cùng đành phải tránh ra. Trình Hân đá cửa ra, nhưng ngay khi đá cửa ra, cô ấy đã tỉnh táo lại đôi chút.
Sao cô ấy dám thế nhỉ...
Không sợ bị anh bỏ sao.
Trình Hân ôm ngực, đôi giày cao gót lảo đảo vài bước, mãi đến khi bình tĩnh lại mới phát hiện ra, mình đã bị lừa.
Trong phòng không có một ai, trên bàn đón khách chỉ có một chai rượu vang, thậm chí còn chưa mở.
Trong khi đó, Cung Trạch mà cô ấy yêu đang ngồi ở hàng ghế sau phía trên cùng của khán phòng, những bạn học xung quanh tự động tránh xa ba thước, nhưng ánh mắt ít nhiều cũng sẽ liếc về phía đó, chỉ là không ai dám đến bắt chuyện.
Trước đây là ba người, hôm nay một trong ba người không đến. Vì vậy ngoài Cung Trạch ra còn có Lương Nghiêm Húc.
Lương Nghiêm Húc là trung phong đội bóng rổ của trường, trước đây cũng từng tham gia thi đấu tại giải bóng rổ sinh viên thế giới, anh ta cao lớn và cơ bắp rất săn chắc. Thêm vào đó, anh ta còn có vẻ ngoài ngả ngớn, rất được lòng các cô gái, nghe nói còn có một nhóm fan hâm mộ kín.
Các cô gái trong trường không dám công khai đưa thư tình, vì tất cả những lá thư này đều sẽ bị Tám cái Đông Cô chặn lại.
“Cậu rụt xuống nữa là ngã ra đất rồi đấy.”
Cung Trạch nhắc nhở anh ta, không biết làm sao mà một anh chàng cao một mét chín lại có thể ngồi ở tư thế này, đôi chân dài bước lên bậc thang tiếp theo, mông lơ lửng, cả phần thân trên đều chìm vào trong ghế.
“Đừng ồn, bận lắm.”
Ngón tay Lương Nghiêm Húc lướt nhanh, giao diện điện thoại dừng lại ở Weibo, anh ta đang tranh cãi với một kẻ thích gây sự trên Weibo, vì có người nghi ngờ Nevara tham gia cuộc thi rap lần này có giành được dây chuyền hay không.
Những lời chửi tục của Lương Nghiêm Húc càng ngày càng bẩn, rất nhanh đối phương đã không chịu đựng nổi nữa, nói sẽ tố cáo anh ta và chờ nhận thư của luật sư.
Ánh đèn dần tối xuống, lời mở đầu buồn ngủ, đám minh tinh nhỏ hát hò nhạt nhẽo phối hợp với hiệu ứng âm thanh đỉnh cao thì nghe cũng không đến nỗi nào.
Khi Diêu Nguyệt Ảnh đến, bài hát đã được một nửa.
Trên sân khấu là Nevara mà mọi người đều mong đợi, một màu trắng tinh khôi, đội mũ len, phong cách đường phố, xỏ khuyên lưỡi. Làn da trắng bệnh hoạn, mái tóc dài xoăn như mì gói.
Mỗi ngón tay đều vô cùng thon dài, hai tay chắp lại, nhẹ nhàng đặt lên micro.
Lớp trưởng Chương San ở phía sau gọi cô, Diêu Nguyệt Ảnh như không nghe thấy gì, đứng ngây ra tại chỗ.
Phát âm kiểu Mỹ, tốc độ quá nhanh, cô chỉ nghe được một vài từ tiếng Anh xen lẫn tiếng Trung.
“Mama, thôi đừng về nhà nữa, ánh đèn chờ mẹ nhiều lần mở rồi lại tắt.”
Cô không hiểu, dù sao ở đây cũng chẳng có ai hiểu cả. Người hiểu đều ở bên ngoài, ngồi xổm ở cổng trường.
Lời bài hát giống như một bệnh nhân tâm thần, nghĩ đến đâu viết đến đó, lúc thì tiếng Anh, lúc thì tiếng Trung, thậm chí còn xen lẫn cả tiếng Nhật.
Giọng hát của Nevara rất lười biếng, giọng cuối kéo dài tạo nên cảm giác hơi khàn.
Diêu Nguyệt Ảnh vì điểm học phần nên mới cực khổ chạy tới đây, cửa lớn không đóng chặt hoàn toàn, những mảnh vỡ lời bài hát đó mang theo ánh sáng vàng rực thổi vào tai cô.
Tim Diêu Nguyệt Ảnh đập thình thịch, mạch đập lại nổ tung bên tai, mặt đất theo tiếng đệm rền vang không ngừng rung chuyển, ngay khoảnh khắc đó, tâm hồn cô đã hòa cùng lời bài hát.
Hàng ghế đầu tiên, cô đứng như một con gà giữa đàn hạc.
Nước mắt Diêu Nguyệt Ảnh bất giác trào ra.
Nếu như...
Nếu như cô là người ngồi trên chiếc xe điện đó.
Thì chắc chắn cô sẽ là bà điên trong lời Trình Hân.
Giống như những cô gái bình thường khác.
Dâng hiến cả tâm hồn và trái tim cho Nevara.