Cá Không Có Chân (H)

Chương 22: Cành cây và con dao dính máu

Trước Sau

break
Diêu Nguyệt Ảnh không quen với bữa tối, cô thấy thịt rất tanh, canh cũng không ngon lắm, thêm vào đó mới đến đây nên không hợp nước với khí hậu nên đến cả hoa quả cô cũng không muốn ăn.
Cô đi loanh quanh gần hồ bơi, nhìn Uông Tuấn Hi và Kiều Vĩ Thành bận rộn trước sau hầu hạ đám con gái, Uông Tuấn Hi có vẻ rất thích Điền Tâm, luôn ân cần đưa đủ thứ, Điền Tâm cũng không từ chối, thậm chí còn rất thích được đối xử đặc biệt như vậy.
Còn bạn trai cô thì hiện tại đã bị Bối Dĩnh bắt nạt thảm rồi, chốc chốc lại nhảy xuống hồ bơi một lần, còn phải nhảy theo nhiều kiểu, vốn dĩ kỹ năng bơi lội không tốt, mỗi lần đều sặc mấy ngụm nước, đi đi lại lại bụng cũng gần no căng rồi.
Cô hơi không nỡ nhìn, định đứng dậy đi trêu con khỉ, một mình đi dạo trong biệt thự, thực ra cũng không đi xa lắm, chỉ quanh quẩn gần hồ bơi.
Trình Hân tìm một vòng ở cổng trang viên, không thấy ai. Cô ấy khoanh tay suy nghĩ xem bọn họ sẽ ở đâu. Ra nước ngoài mà còn dẫn theo ŧıểυ Thụy chắc chắn là muốn tính sổ chuyện lúc trước, biết Cung Trạch ra tay rất tàn nhẫn, nhưng mấy người bọn họ muốn làm gì thì không ngăn cản được, chỉ có thể đứng nhìn thôi.
Trình Hân khoanh tay, đi một lúc thì thấy Diêu Nguyệt Ảnh.
Cách tán cây và những lá chuối to, thiếu nữ ngồi xổm bên bụi cỏ, vài con khỉ có vẻ nhận ra cô, kêu lên mấy tiếng, cô ngồi xổm chia chuối cho chúng, chỉ mang theo một quả nhưng có ba con khỉ nên phải chia đều thôi.
Trình Hân không nói gì, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt kia, cô ấy suy nghĩ một lát, nghĩ giữa mình và cô còn có thể cứu vãn được gì không, sau khi suy nghĩ một vòng, phát hiện không có cách nào liên hệ với khoảng thời gian lúc nhỏ được nữa.
Cô ấy đưa cô ra ngoài là có mục đích, không có mục đích thì sao có thể tùy tiện đưa một cô gái có ngoại hình xinh đẹp ra ngoài để dung nhập vào giới này chứ.
Bối Dĩnh nói Châu Phi có một điểm không tốt, chính là đám người da đen tuy rằng nghe lời nhưng da mặt cực dày, vô luận làm gì cũng phải liên quan đến tiền boa, ngay cả khi qua cửa hải quan cũng phải đưa tiền boa, trên đường cảnh sát dừng xe cũng phải đưa.
Loại người có tiền như bọn họ thì dễ nói, không có tiền đến một chuyến thì phải cẩn thận đừng chọc giận bọn họ.
“Nhưng ai bảo mình nhiều tiền chứ.”
Cô ấy gần như không do dự.
Vài người da đen khuân hành lý trong biệt thự ban ngày đều không ngủ, luôn túc trực nghe theo lệnh, tiền boa vừa đưa, mấy người đó cười tươi như hoa gật đầu cúi chào, cô ấy nói cứ đi đi, những chuyện còn lại tôi lo, dù sao mấy người đen thế này, đêm hôm khuya khoắt ai cũng không phân biệt được ai là ai, không phải sao, căn bản không cần để ý đâu.
Sau đó, cô ấy đứng sau bóng cây bất động, lặng lẽ quan sát, thậm chí còn rất mong chờ.
Đã không còn đường lui nữa rồi, bọn họ không thể làm lành được nữa, vì vậy cô ấy không cần Diêu Nguyệt Ảnh, một “Người bạn” không biết điều như vậy thường xuyên ở bên cạnh.
Không biết sau đêm nay Kiều Vĩ Thành có còn muốn cô nữa không. Vốn dĩ đã không xứng đôi, bị mấy người da đen thay nhau chơi đùa một lượt biết đâu lại mắc bệnh. Đến lúc đó thì ai sẽ chơi trò chơi tình ái với cô đây?
Không có Kiều Vĩ Thành, cô còn tiền đâu mà mua quần áo mới, mua mỹ phẩm nữa?
Trình Hân càng nghĩ càng muốn cười, cô ấy nhịn cười đứng trong bóng tối, phía trước truyền đến tiếng Kiều Vĩ Thành liên tục rơi xuống nước, chỉ cách đó vài trăm mét.
Diêu Nguyệt Ảnh chưa bao giờ nghĩ rằng đời này mình thực sự sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Sau khi mẹ cô mất, trong nhà không còn ai, nhiều ông già trong làng sẽ đến hỏi cô có thiếu gì không, nói sẽ cho chút đồ ăn.
Ánh mắt đó cô rất rõ ràng, ánh mắt dao động, như muốn xuyên qua quần áo nhìn cô một cách rõ ràng. Diêu Nguyệt Ảnh dùng bàn chặn cửa, dưới gối để một con dao, cô đã trải qua một thời gian dài như vậy.
Có người kéo cô vào bụi cỏ, bịt miệng, sức nặng chênh lệch đè lên người cô.
Tiếng khỉ hú vang lên xung quanh, nhưng Diêu Nguyệt Ảnh lại không phát ra được âm thanh nào.
Quần áo bị xé toạc, vài bàn tay luân phiên di chuyển trên người cô, lực rất mạnh, cô muốn kêu lên nhưng lại không thể, tất cả sự tức giận và đau đớn đều bị lòng bàn tay người đàn ông đè chặt, họ đang kéo quần cô xuống.
Cô mở to đồng tử, vung tay lên không trung, nắm lấy không khí.
Rồi trong tích tắc, cô nghĩ đến việc mình thực ra có dao.
Rồi cũng trong nháy mắt, cô bắt gặp ánh mắt sau tán cây, một đôi mắt quen thuộc.
Ai ghét ai trước. Là ai chán ghét ai trước.
Là ai muốn giết chết đối phương trong lòng bàn tay trước, nhìn cô tàn tạ gào thét không tiếng động.
Ánh mắt chạm nhau, thực ra cả hai người đều hiểu rõ.
Cô không nhìn Trình Hân nữa, cố gắng vùng vẫy, đưa tay ra sau rút dao ra. Cũng chẳng quan tâm chết hay không chết, màn đêm tĩnh lặng bắt đầu cất tiếng nhạc, tiếng trống nặng nề đánh vào trái tim cô, máu điên cuồng chảy khắp cơ thể cô. Tiếp theo, một tiếng phựt.
Lòng bàn tay và gò má truyền đến một mảng ấm áp, tiếng kêu đau của người đàn ông cũng theo đó truyền đến.
Cô như thể đã chọc mù mắt một người. Chọc vào từ mí mắt trước thái dương một chút, tách ra, máu bắn tung tóe.
Trong nháy mắt tiếp xúc, tầm mắt sau bóng cây liền hoảng hốt chạy trốn, cô ấy cố gắng bình tĩnh, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn cứng đờ, bước chân nhanh hơn, hướng về phía đám người đang đùa giỡn bên hồ bơi.
Người đàn ông da đen đó ôm mắt kêu rên, những người còn lại cũng chẳng còn tâm trí nào, trong nháy mắt chạy mất dạng.
Diêu Nguyệt Ảnh đứng đó, cầm dao, tay run rẩy.
Sau đó đi theo bóng lưng của Trình Hân, từng bước về phía trước. Quần áo bị xé rách, không thể che được thân thể, cô cũng không quan tâm, khập khiễng đi theo sau. Họng không phát ra được âm thanh, cứ nhìn chằm chằm cô ấy.
Có một thời gian dài cô thấy mình rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Ăn sáng có sữa để uống, trẻ con uống sữa sẽ cao lớn, mùi vị đó ngửi thấy thèm chảy nước miếng.
Cô muốn rất nhiều thứ, muốn ăn vặt, bánh quy, sữa, còn muốn ăn cả mì gói.
Mẹ cô đều không mua, những thứ này ở chỗ Trình Hân, tùy tiện đều có thể có được.
Cô cũng không phải là kẻ vong ơn bội nghĩa, cũng không phải không biết ơn.
Có một thời gian dài cô thấy cô ấy giống như Thượng đế vậy. Không phải muốn uống sữa, muốn ăn mì gói sao, liền mua cho cô, mua cả một thùng, lúc một mình ngồi ở nhà, bù đắp tất cả những nuối tiếc.
Đèn bật tắt, bật tắt rồi lại bật, bóng người chiếu lên trần nhà. Lặp đi lặp lại bật tắt, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật chỉ có một mình.
Hôm đó cô ấy bỏ nhà đi, cô giặt sạch chăn, cũng quét dọn nhà cửa nhưng Trình Hân vẫn không ngủ, nói muốn về nhà.
Đêm đó liền đưa cô ấy về chân núi, cô đi trước, cô ấy đi sau.
Cũng giống như đêm nay.
Chỉ là cành cây trên tay đã đổi thành con dao dính máu.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc