Trên bàn bày đầy đồ ăn khuya, hàu, tôm, thịt bò xiên và đủ loại rượu. Cung Trạch ra lệnh cho cô rất bình thường, bảo cô ném lon bia đi, cô gái liền nhặt lên rồi đi vào bếp vứt, cô đang tận lực né tránh anh.
“Mở tivi lên.”
Anh lại nói.
Diêu Nguyệt Ảnh vừa mở tivi, anh liền ở phía sau vẫy vẫy tay, mời tới ăn khuya.
“Đến, uống.”
Rượu được bày sẵn trước mặt, Cung Trạch cầm xiên thịt, thấy Diêu Nguyệt Ảnh không nhúc nhích, anh vẫn giơ xiên thịt lên.
Cô do dự ngập ngừng, liếc mắt nhìn xiên thịt trên tay anh, rồi cúi đầu vuốt mái tóc ướt nhẹp bên tai, vén chúng ra sau.
Cô không muốn lại gần.
“Này, lại đây ăn nào.”
Anh một lần nữa thúc giục.
Cuối cùng, Diêu Nguyệt Ảnh cũng ngồi xuống.
Cung Trạch để trần nửa thân trên, ánh mắt rất bình thản, uống cạn chai rượu thứ hai, cứ thế tùy tiện ném lên bàn.
Màn hình tivi đang chiếu cảnh mờ tối, lời dạo đầu đơn giản, tiếng Nhật, vài phút sau, nam chính trong phim đã lén chui lên giường. Trên giường nằm hai người phụ nữ, một người là bạn thân, một người là bạn gái.
Anh vừa cười vừa ăn, thỉnh thoảng quay đầu quan sát phản ứng của cô gái, cô có vẻ quá căng thẳng, cầm lon bia không uống ngụm nào nên cũng không phát hiện ra đằng sau tivi đang chiếu cái gì.
Sau đó, hai người bắt đầu một cuộc đối thoại vô cùng vô vị.
Anh hỏi cô tên gì.
Cô nói cô tên ŧıểυ Hạ.
Dù sao nói tên thật cũng sẽ không được nhớ kỹ, lần sau lại hỏi cô tên gì, cho nên Diêu Nguyệt Ảnh tùy tiện trả lời.
Người đàn ông bật cười, vừa cười vừa uống rượu, nói cái tên này thật quê mùa, hợp với cô.
“Bố mẹ đâu, nhà có mấy người.”
“Một mình.”
Cô lại trả lời.
Anh ồ lên một tiếng, tiếp tục xé thịt xiên, tiện miệng nói một câu tiếng Nhật nhưng Diêu Nguyệt Ảnh không hiểu. Mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, cửa sổ sát đất rung lên bần bật, anh lại hỏi một câu.
“Có bạn trai chưa?”
Trên màn hình tivi, chàng trai đã cởi bỏ áo choàng của cô bạn thân. Cô ấy tỉnh dậy, nghiêng người để nam sinh ôm. Hai người mặt đỏ bừng nhưng im lặng không nói. Dần dần, bàn tay chàng trai không kiểm soát được mà chui vào trong áo bạn thân, động tác ngày càng mạnh, trực tiếp bóp vào bộ ngực tròn trịa của cô gái.
Hai người thở hổn hển, bạn thân nức nở, kẹp chân bắt đầu cọ xát, nữ sinh ngủ say phía trước không có chút ý thức tỉnh lại, hoàn toàn không nhận ra hai người đã ôm nhau. dươиɠ ѵậŧ đang sưng tấy của nam sinh bắt đầu dán ở trong hai chân nữ sinh, nhưng trước mặt bọn họ….
Cung Trạch hỏi vài câu, sau đó đứng dậy lục lọi trong túi quần jean, cô ngửa cổ nhìn anh rút một tấm thẻ từ ví ra ném cho cô.
Lúc đầu Diêu Nguyệt Ảnh không biết đằng sau đang chiếu gì, cho đến khi tiếng thở hổn hển ngày càng lớn. Cô nghiêng người chỉ nhìn thoáng qua, giây tiếp theo lập tức quay đầu, ánh mắt dừng lại ở nơi khác.
“Trong này ít nhất một triệu tệ, chưa đếm.”
Cung Trạch nói.
Những thẻ phụ như vậy còn rất nhiều, chủ yếu dùng để nuôi phụ nữ, mỗi thẻ ít nhất là một triệu tệ. Anh yêu cầu cô lát nữa phải làʍ t̠ìиɦ với anh như trong phim. Nói xong cầm rượu uống vài ngụm, mặc kệ cô có giả vờ ngốc hay không.
“Tôi cho cô một cơ hội, chỉ một lần này.”
Ngoài cửa sổ mưa càng lớn, tiếng thở hổn hển cũng càng lớn, tiếng cắm rút nhớp nháp truyền vào tai, khuôn mặt Diêu Nguyệt Ảnh lúc này đỏ bừng như máu.
Cô không có người mình thích, cũng không biết thích một người là cảm giác như thế nào.
Cấp hai, cấp ba, cho đến bây giờ, chưa từng lơi lỏng một lần. Cô không có thời gian và nhàn rỗi để yêu đương, bởi vì một khi lơ là, người đứng sau cô sẽ giẫm lên đầu cô để trèo cao hơn cô.
Cô không muốn cả đời chỉ có thể dùng đèn ngủ đầu giường để đọc sách, cũng không muốn bán giày, cũng không muốn bị coi là gánh nặng rồi bị bỏ rơi, cũng không muốn tùy tiện tìm một người nông dân để kết hôn rồi sinh một đàn con.
Nói cho cùng, đáng lẽ cô chỉ có thể học hết ŧıểυ học.
Kỳ thật cô cũng không đơn thuần, cũng không phải người tốt. Cô hiểu rõ bản thân mình nhất, trong lòng rất rõ ràng.
Nửa thân trần của Cung Trạch dưới ánh đèn chiếu vào trắng đến phát sáng, cô không muốn nhìn, nhưng bên cạnh tựa như có vực sâu tản ra lực hấp dẫn trí mạng. Tướng mạo của anh cho tới nay, cũng là người đẹp thứ hai Diêu Nguyệt Ảnh từng thấy, thứ nhất là Nevara.
Bông hoa tội lỗi nở ngay bên cạnh, còn đọng lại quả mọng căng tròn.
“Cơ hội chỉ có một lần.”
Nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, số tiền trong này có thể dễ dàng cho cô học hết đại học. Thậm chí có thể đổi một ngôi trường khác, cô thậm chí không cần phải vất vả vun đắp “Tình bạn” để bị người khác tùy ý khống chế.
Và điều quan trọng nhất là, điều quan trọng nhất là…
Cô nhìn anh. Anh cũng đáp lại ánh mắt cô.
Điều quan trọng nhất là gì?
Má cô gái nóng bừng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra một giọt máu. Sau lưng cô lóe lên tiếng sấm, giờ phút này, trái tim cùng mưa gió ngoài cửa sổ bắt đầu lay động. Đôi mắt đen láy vẫn chăm chú nhìn vào tấm thẻ trên bàn.
Diêu Nguyệt Ảnh nuốt nước bọt, nắm chặt tay nhìn anh rất không kiên định, người đàn ông đứng cao hơn, nhếch môi chờ cô trả lời.
Đều là người thông minh, thực ra.
Nếu không phải trời mưa, tối nay anh thực sự sẽ không trở về.
Cô có thể dễ dàng nhìn thấu anh có năng lực yêu người khác hay không, cho nên nói đối phó với loại phụ nữ thông minh này, anh phải dùng tình cảm để nói chuyện với cô, cô có thể dễ dàng nhìn thấu anh.
Tai Diêu Nguyệt Ảnh ù một tiếng, khi cô định thần lại thì tay đã đặt lên trên đó, cô không thể… Cô không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng Cung Trạch nhanh tay hơn, rút thẻ trước cô một bước.
“Ha.”
“Cô sẽ không coi là thật chứ.”
Gương mặt nhợt nhạt chế giễu cô, vẻ mặt của anh từ ngay từ đầu nghiêm túc dần dần chuyển thành lãnh đạm, thu thẻ lại, hơn nữa vẻ mặt buồn cười nói cho cô biết.
“Một là…”
Da quá vàng, anh thích trắng nõn mịn màng, khuyên cô nên bôi nhiều kem chống nắng.
Hai là ngực nhỏ, không hợp với tiêu chuẩn của anh, ngón tay anh rất dài, bàn tay dài như vậy mà sờ vào ngực lại chẳng thấy gì thì chán lắm.
Ba là giọng nói có khẩu âm, dù sao cũng phải đưa đi chơi, nếu đám anh em kia nghe thấy làm cho anh mất mặt thì không được.
“Em gái, đừng mơ mộng nữa.”
Nói xong câu này, âm thanh ái muội từ tivi càng lúc càng lớn.
Diêu Nguyệt Ảnh bị sỉ nhục nặng nề.
Cơ thể cô, trái tim cô, sự hèn mọn của cô, sự thông minh của cô, suy nghĩ của cô, cô đã sống hai mươi năm, những trận đòn cô chịu đựng, từng lần bị sỉ nhục, đều không thể so sánh được với đêm nay.
Bởi vì lúc trước cô không mắc mưu, nhưng tối nay, vì tấm thẻ kia, vì câu nói cơ hội chỉ có một lần kia, cô đã mắc mưu.
Khoảnh khắc Cung Trạch rút thẻ về, những bộ quần áo Diêu Nguyệt Ảnh đang mặc đều lần lượt sỉ nhục cô.
Cô không dám dùng máy giặt, không dám mặc quần áo của Trình Hân, cô thậm chí còn sợ làm ướt ghế của Trình Hân, trời mưa thì vội vàng dọn vào, sao tự nhiên lại muốn có thẻ của bạn trai người ta?
Với loại hàng như cô, làm được trò gì hả, ôi chao, có thể tự soi gương nhìn mình không?
Cô thở không nổi, vội cúi đầu xuống, đứng dậy, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nơi nào cũng được, trong mưa cũng được, tóm lại là cô không muốn ở lại đây.
Vừa đi đến cửa thì cửa phát ra tiếng đập thình thịch không đúng lúc, người đàn ông bên ngoài gọi.
“Mở cửa, Cung Trạch Dã!”