Sau khi tốt nghiệp ŧıểυ học, Diêu Nguyệt Ảnh không đi học nữa, mặc dù địa phương quy định học bắt buộc chín năm, phí sách vở học phí đều được miễn. Nhưng quãng đường từ trên núi đến trường mỗi ngày phải mất ba tệ tiền công, trừ ngày nghỉ, một tháng hết 60 tệ.
Số tiền ấy chẳng đáng là bao trong mắt người khác, nhưng 60 tệ là phí sinh hoạt một tháng của Diêu Nguyệt Ảnh.
Có thể hiểu được, dù sao... Chỉ là vỗ mông không học nữa. Sau đó, Diêu Nguyệt Ảnh bắt đầu lang thang ở trong huyện thành, bị mẹ kêu đi bán dép lê, kéo đi bán loại giày thủng lỗ ở nơi xa hơn trong thành phố. Lúc mẹ cô còn trẻ từng bán bia, làm ở quán karaoke và quán đồ nướng trong huyện thành, quen biết nhiều người, sau đó bán không được nữa, liền chuyển sang bán giày thủng lỗ.
Mẹ cô tuy già nhưng vẫn còn phong vận, tóc nhuộm vàng, đi giày ống, ăn mặc sành điệu. Nhưng Diêu Nguyệt Ảnh không giống mẹ lắm, mắt mẹ cô hai mí, còn cô là kiểu mắt một mí, dài nhỏ thon dài, khuôn mặt cũng rất giống quả phụ, vừa nhìn đã biết là tướng sát chồng.
Người còn nhỏ còn chưa kịp sát chồng, trước tiên đã khắc chết cha.
Bị xe tải lớn đè xuống, đầu giống như quả óc chó giòn, óc theo khe hở chảy ra ngoài. Thảm thì thảm, nhưng cuối cùng cũng không được bồi thường mấy đồng.
"Hơn sáu ngàn bốn trăm năm mươi đồng."
Mẹ cô nói, có lẻ có chẵn, sau đó hai tháng nữa người cũng chạy mất, để lại cho cô mấy con gà mái già chỉ biết đẻ trứng, một túi khoai tây, khoảng ba trăm đồng.
Diêu Nguyệt Ảnh và mẹ không có tình cảm sâu đậm, cũng không có gì gọi là tiếc rẻ tiền bạc, nghĩ rằng nên cho nhiều một chút là được rồi.
Có câu nói thế nào nhỉ, đường cùng rồi ắt sẽ có lối thoát, dù sao ý tứ cũng chỉ như vậy.
Bước ngoặt là ở Trình Hân, một cô gái xinh đẹp, cùng tuổi với Diêu Nguyệt Ảnh.
Trước kia ở trường học, Diêu Nguyệt Ảnh cũng nghe nói gia đình Trình Hân rất giàu có, bố mở siêu thị, mẹ làm kinh doanh, gần đây có một xưởng nhỏ tính sản xuất hàng loạt mỹ phẩm. Mỗi tuần tiền tiêu vặt của Trình Hân lên đến mấy ngàn tệ, cô và Trình Hân không cùng đẳng cấp.
Trình Hân học trường trung học phổ thông số 1 ở thành phố, khi đó Diêu Nguyệt Ảnh suốt ngày đi làm thuê muộn, nhưng thành phố rất nghiêm ngặt, không ai dám thuê lao động trẻ em.
Hôm đó không biết vì sao Diêu Nguyệt Ảnh lại không muốn về nhà, buổi tối bảy tám giờ còn đi dạo bên ngoài, nghe phía trước ồn ào, ngay góc phố đêm. Trong tầm mắt, mười bảy mười tám đứa trẻ đang đùa giỡn, thanh thiếu niên tụ tập rất đông, mấy nam sinh ngồi trên cây cười đùa, phía dưới hỗn loạn một đoàn, ba bốn nữ sinh đang bao vây một người đánh nhau. Xung quanh không ai dám lại can ngăn, đều lảng tránh.
Nói ra cũng buồn cười, mấy cô gái kia học cùng cấp hai với Trình Hân, thấy cô ấy giàu có nên ganh ghét. Trình Hân thuộc loại người cực kỳ bắt mắt, lại có tiền, hơn nữa dáng dấp xinh đẹp, dù sao người ghen ghét cô ấy rất nhiều, vì thế liền gọi hai cô gái cấp ba trường khác đến vây đánh cô ấy.
Một nữ sinh tóc vàng trong số đó rút dao ra hù dọa Trình Hân, mắng chửi sa sả, hỏi cô ta có phải bị coi thường hay không.
Diêu Nguyệt Ảnh đứng cách đó rất xa, nghe nửa ngày mới hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện. Thì ra bạn trai mới của Trình Hân học trường khác, dáng dấp rất đẹp trai, mấy nữ sinh trường của cô ta tức giận nên hẹn cô ấy ra đánh, mấy nữ sinh trung học cơ sở kia cũng thừa cơ hội trút giận.
Trình Hân nằm trên mặt đất vừa khóc vừa kêu gào, nói muốn gọi điện thoại cho bạn trai, điện thoại còn chưa lấy ra, đã bị một nam sinh nhảy xuống giật lấy, xem xét một hồi, ồ, loại mới nhất, có thể bán được không ít tiền.
Lưỡi dao nhỏ cứ lướt qua lướt lại trên mặt Trình Hân, nhưng không hề cứa vào da, gan của cô gái kia cũng không lớn đến thế, chỉ dọa dẫm chút thôi.
Diêu Nguyệt Ảnh cũng biết điều đó.
Đầu óc cô nóng lên, dao vốn lắc lư, đang định thu lại thì bị Diêu Nguyệt Ảnh bất ngờ túm lấy lưỡi dao, lòng bàn tay bị cứa một đường, máu chảy ra ngoài. Diêu Nguyệt Ảnh hung ác nhìn cô gái kia, cô ta sợ tới mức không kịp hoàn hồn, lúc định thần lại phát hiện dao đã bị cướp mất, bản thân bị tát mấy bạt tai.
Diêu Nguyệt Ảnh đánh nhau rất dữ, nhưng cơ thể không khỏe mạnh, giống như hổ giấy. Cô ăn mặc quê mùa, mặc quần áo mẹ không cần, ống tay áo bung sứt chỉ, ngay cả đường may là gì cũng không thấy rõ. Dù sao thì cũng liều mạng, mấy nắm đấm xuống liền túm tóc người ta ném xuống đất, đánh thêm vài cái.
Trình Hân nhìn mà sửng sốt, con dao nhỏ trên đất bị xoay qua xoay lại đá qua, cô ấy nuốt nước miếng, ấn tượng đầu tiên là cảm thấy cô gái Diêu Nguyệt Ảnh này, số phận thật hèn mọn.
Người hèn mọn có cách sống của người hèn mọn, người nghèo có cách sống của người nghèo, người vừa hèn vừa nghèo nếu không thông minh một chút, cả đời này coi như bỏ đi.
Mẹ cô từng dạy cô làm sao để lừa người, bạn học khóa cửa sổ, cô cố ý duỗi tay ra ngoài, bị kẹp một cái liền bắt đầu kêu to, mẹ cô đến trường học làm ầm ĩ, hai mẹ con mặt dày mày dạn, trước sau giày vò, tiền thuốc men được bồi thường một trăm đồng, cô được nghỉ học một tuần.
Hiện tại Diêu Nguyệt Ảnh đang đánh cược Trình Hân sẽ ghi nhận ân tình này, mà sự thật cũng như cô dự liệu.
Trình Hân ghi nhận món nợ ân tình này.
Cô ấy bị cà thọt chân, được Diêu Nguyệt Ảnh đưa lên xe taxi. Trời đã tối đen, cô gái đứng ở ven đường, vết máu trên tay phải uốn lượn vặn vẹo giống như cành cây khô héo. Dường như cô khao khát đạt được điều gì đó... khát khao được một chút ấm áp.
"Cần tiền không?"
Trình Hân ngồi trên xe taxi hỏi, Diêu Nguyệt Ảnh lắc đầu.
"Vậy cậu muốn gì?"
"Tôi muốn đến trường của cậu học."
Cô nói như vậy.
Thật ra, thành tích học tập của Diêu Nguyệt Ảnh rất tốt, từ nhỏ toán ngữ văn đều đạt điểm tối đa, là học sinh giỏi được giáo viên đặc biệt coi trọng.
Không đi học thì quá lãng phí.