Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 28

Trước Sau

break
Tần Thời Dụ nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Trì Nghiên.

Trong mắt anh dường như cất chứa rất nhiều cảm xúc, như mạch nước ngầm lưu động, khi anh đang định lên tiếng nói gì đó, một âm thanh phụ nữ cắt ngang.

Cùng với đó là tiếng bước chân gấp gáp.

“Này…. Sao bây giờ con mới trở về, Trì Nghiên đã đến lâu lắm rồi đấy…”

Thế là không kịp hỏi tại sao anh lại ở đây, càng không kịp hỏi tại sao anh còn nhanh hơn cô một bước, hai người đã bị mẹ Tần kéo vào trong nhà.

“Mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ làm rất nhiều món con thích, có cả sườn xào chua ngọt, là Tiểu Trì đặc biệt nhờ mẹ dạy làm đấy, hôm nay thằng bé làm mẹ ở bên cạnh chỉ đạo, cả quá trình mẹ không động tay vào, một lúc nữa con nhất định phải thử xem…”

Sự tự hào và vui vẻ trong giọng nói của mẹ Tần cứ như Trì Nghiên mới là con trai ruột của bà vậy.

Tần Thời Dụ cười cười.

Cô nghiêng đầu qua, ý cười nơi khóe miệng chưa mất đi, ánh mắt vô tình đụng phải Trì Nghiên, thấy được một tia dịu dàng trên mặt anh, anh cũng đang yên lặng nhìn mình.

Tất cả những chuyện này đều mơ hồ quá rồi.

Bọn họ trông như là một đôi vợ chồng bình thường không thể bình thường hơn.

Nếu như nói trước đây là diễn, nhưng hiện tại hình như cô có thể đọc được một chút gì đó khác từ trong mắt Trì Nghiên.

Cô từ từ thu ánh mắt về, ý cười bên khóe miệng chưa từng nhạt đi, thân thiết khoác tay mẹ Tần.

“Mẹ, mẹ nói như vậy con mới thấy đói quá đi, mau đi ăn cơm thôi…”

*

Quá trình ăn cơm cũng khá vui vẻ, thật ra chỉ cần mẹ Tần và Tần Thời Dụ ở đây, bữa cơm này không thể nhạt nhẽo cho được.

Trước khi nghỉ hưu, mẹ Tần Thời Dụ là hiệu trưởng trường mầm non, tính cách vốn dĩ đã hướng ngoại, ở lâu với một đám trẻ con vui đùa ầm ĩ thì càng trở nên vui vẻ hơn.

Mà bố Tần có tính cách trầm tĩnh kiệm lời, ổn trọng nhẹ nhàng, vậy nên tính cách của Tần Thời Dụ căn bản là giống mẹ.

Sau khi nghỉ hưu mẹ Tần vẫn không sửa được bệnh nghề nghiệp của mình, rảnh rỗi là lại đi trêu chọc đám trẻ trong tiểu khu.

Có một lần Tần Thời Dụ về nhà, có vài đứa trẻ đi vào thang máy lại ra thang máy cùng cô, cuối cùng vẫn cùng đi đến nhà cô, tìm mẹ cô xuống tầng chơi trốn tìm.

Mà lúc đó mẹ cô lại tàn nhẫn vứt bỏ Tần Thời Dụ vượt ngàn dặm trở về thăm nhà, xuống tầng chơi trốn tìm cùng đám trẻ nghịch ngợm đó.

Vậy nên bây giờ trong bữa ăn mẹ Tần ra sức thúc giục hai người sinh con, cô không cảm thấy kỳ lạ một chút nào, chỉ là lỗ tai có hơi không chịu được.

“Mẹ, thế là được rồi đấy, ăn không nói ngủ không nói, mẹ xem bố con ăn cơm yên lặng biết bao kìa.”

Mẹ Tần lập tức quay về phía chồng mình ở bên cạnh.

Bố Tần hình như vẫn luôn không tập trung, hoặc là căn bản ông không muốn tham gia vào một màn đầy khói thuốc súng này, làm ra vẻ năm tháng yên bình: “Sao vậy?”

Mẹ Tần dùng cánh tay đụng đụng ông: “Ông bày tỏ ý kiến xem nào.”

Bố Tần đặt đũa xuống, hắng giọng: “Tôi cảm thấy thanh niên vẫn nên chú trọng sự nghiệp…”

Còn chưa nói dứt câu, mẹ Tần đã giơ chân ra giẫm mạnh lên chân ông một cái, ra hiệu cho ông mau chóng ngậm miệng.

Không có cách nào khác, nhiều năm như vậy rồi, địa vị gia đình họ đã bày sẵn ở đó, ông chỉ đành lập tức sửa miệng: “Bố cũng giống mẹ, cũng muốn ôm cháu ngoại.”

“Đúng vậy, nhân lúc mẹ còn sức hai con nhanh lên một chút, như vậy mẹ có thể chơi cùng cháu vài năm, già nữa là không bế nổi rồi…”

Mẹ Tần nói mãi nói mãi, trong ngữ điệu lại mang theo chút đa cảm.

Tần Thời Dụ không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể dùng cánh tay đụng đụng Trì Nghiên, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh bày tỏ ý kiến.

Có lẽ bản thân cô cũng không phát hiện động tác này của mình quả thực là bản sao hoàn hảo động tác vừa nãy của mẹ.

Trên mặt Trì Nghiên là nụ cười ôn hòa, lễ phép giải vây cho Tần Thời Dụ một cách đúng mực.

“Bố, mẹ, phòng làm việc của Thời Dụ mới bắt đầu, sắp tới có thể còn phải bận hai ba năm nữa, sinh con vào lúc này quá vất vả, đợi phòng làm việc của cô ấy ổn định rồi chúng con lại suy nghĩ về việc này.”

“Hơn nữa, Thời Dụ còn nhỏ, không vội.”

Trì Nghiên vào lúc này đã thu lại sự bất cần và vô lại thường ngày, nhiều hơn một chút thành thục. Anh ngồi ở đó, ngữ điệu chắc chắn, không hiểu sao lại đem lại cho cô cảm giác an toàn.

Thấy Trì Nghiên đã nói như vậy rồi, mẹ Tần cũng không nhắc đến chuyện sinh con nữa, tiếp đó bữa ăn trôi qua vô cùng vui vẻ.



Sau bữa cơm, như thường lệ mẹ Tần định đánh mạt chược một lúc, nhưng lại bị một dì khác cho leo cây, một chỗ trống còn lại mãi không tìm được ai, hai dì khác quyết định không chơi nữa, dứt khoát ra ngoài chơi với cháu trai.

Lúc này mẹ Tần tức không chịu nổi nữa.

Nhất thời bà lại trút giận lên chuyện mình không có cháu.

“Con xem người ta xem, không đủ một bàn mạt chược còn có thể chơi với cháu, mẹ thì sao, chỉ có thể trừng mắt ngồi trong nhà…”

Tần Thời Dụ dỗ dành các kiểu cũng không thể dỗ cho bà lớn này vui vẻ được.

Tần Thời Dụ chỉ đành ngước mắt, nhìn Trì Nghiên bằng ánh mắt cầu cứu.

Từ khi về nhà đến bây giờ, cô và Trì Nghiên mới chỉ tương tác trực diện hai lần, hai lần đều là cô tìm Trì Nghiên giải cứu.

Trì Nghiên đứng ở một bên, dáng người cao thẳng, mí mắt mở hờ nhìn cô một cái, ánh mắt giao với cô, anh cười cười đi về phía cô.

“Trong nhà có phải có bàn mạt chược không?”

“Con đánh với mẹ.”



Vậy nên cuối cùng lại biến thành ba người họ đánh mạt chược với mẹ Tần.

Thật ra mạt chược Yến Thành và mạt chược Giang Thành khác nhau một vài chi tiết, lúc đầu cô tưởng Trì Nghiên không biết, không ngờ anh chỉ xem hai lượt đã hiểu, vả lại còn chơi rất thuần thục, hơn nữa còn thả vào những lúc thích hợp, tạo cho mẹ Tần một giả tưởng tuy rằng thằng bé rất mạnh nhưng nó vẫn thua mình.

Trong khoảng thời gian ấy anh lại nói những lời chọc cho mẹ Tần vui vẻ, cứ như vậy bà cũng không nhắc đến chuyện sinh con nữa.



Đánh được một nửa, cốc của Tần Thời Dụ trống không, cô nhấc nắp bình nước lên, phát hiện bình nước cũng trống rỗng.

Đánh xong ván này, cô tạm dừng một lát, đến phòng bếp lấy nước. Trì Nghiên vốn muốn đứng dậy theo nhưng lại bị cô ngăn lại, tỏ ý anh cứ nói chuyện với mẹ Tần một lúc.



Trong phòng bếp.

Có lẽ là vì đã lâu rồi không chơi mạt chược, cũng có thể là vì tối hôm qua không nghỉ ngơi đủ, bây giờ đứng lên cô hơi chóng mặt. Trước đó cô có cắt hoa quả để vào một cái đ ĩa, lúc này tay không vững làm đ ĩa trượt ra ngoài, rơi xuống đất.

“Cạch” một tiếng, cái đ ĩa vỡ tan tành, hai tầng k1ch thích trên thị giác và thính giác làm cô tỉnh táo hơn nhiều.

Cô cầm chổi qua chuẩn bị xử lý sạch sẽ những mảnh vụn đầy trên mặt đất, vừa cúi đầu đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc mang theo chút gấp gáp: “Đừng động đậy, để anh làm.”

Cô ngước mắt nhìn.

Ánh sáng vụn vặt trên đỉnh đầu làm tầm mắt cô hơi mơ hồ, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng một tia cuống quít vụt qua trên mặt Trì Nghiên.

“Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Anh cầm lấy tay cô, tóc mái rủ xuống, cả người nhìn vô cùng dịu dàng.

Độ ấm trong lòng bàn tay anh làm cô thấy bỏng, thấy cô không có phản ứng, anh lại dùng giọng nói dịu dàng trầm thấp đó hỏi: “Không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Tần Thời Dụ đột nhiên bật cười, với tính cách của cô, có thể sẽ phá hỏng bầu không khí lúc này.

Ví dụ cô sẽ nói: “Có thể có chuyện gì, em dùng chổi quét, cũng không phải dùng tay nhặt…”

Mà hôm nay cô chỉ cười cười, thản nhiên nói mấy chữ: “Không sao, cảm ơn anh.”



Tần Thời Dụ cũng không biết, mới cách vài ngày thôi, sao bầu không khí giữa hai người lại trở nên kỳ lạ và hài hòa thế này.

Trì Nghiên giúp cô quét những mảnh vỡ, lại giúp cô cầm bình nước ra ngoài, tiếp đó lại là thời gian bốn người hài hòa chơi mạt chược.



Ăn xong cơm tối, có lẽ mẹ Tần cảm thấy cả ngày hôm nay bà đã chiếm quá nhiều thời gian của hai người, hôm nay hai đứa trẻ còn chẳng được nói với nhau một câu hẳn hoi.

Một người đi công tác từ Hải Thành chạy qua đây, một người từ Giang Thành qua, có lẽ cũng không gặp nhau mấy ngày rồi, chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói, chỉ là phải kín đáo trước mặt hai phụ huynh.

Thế là mẹ Tần vô cùng biết ý tạo ra cơ hội cho hai người.

“Cái đó, Thời Dụ à, con xem Trì Nghiên lần trước đến Yến Thành cũng vội vội vàng vàng, chắc chắn chưa thể thăm thú được gì, sáng mai hai con phải trở về Giang Thành rồi, không bằng tối hôm nay con đưa thằng bé đi dạo quanh đây đi?”



Hai người đi đến bờ hồ nhân tạo.

Buổi tối ở Yến Thành mát hơn ở Giang Thành, một khoảng thời gian rồi không trở về, nhiệt độ không khí giảm càng nhanh hơn, Tần Thời Dụ cảm thấy hơi lạnh, chỉ vào cái đình ở chỗ không xa đối diện.

“Chúng ta đi qua đó đi.”

Cái đình này đối diện với mặt hồ, trăng sáng treo cao, thỉnh thoảng sẽ có một trận gió thổi qua, mặt hồ nổi lên từng tầng gợn sóng.

Giống như ánh trăng sáng tan ra trong lòng hồ yên lặng, thành toàn nếp gấp dịu dàng nhất đêm nay.

“Tần Thời Dụ.”

“Hửm?”

So với sự trầm mặc lúc nãy, một người hỏi một người đáp thế này trông hai người ăn ý hơn nhiều.

Cũng có thể nói hai người đã chuẩn bị rất lâu ở trong lòng, nghĩ xem nên mở lời thế nào.

Góc nghiêng của Tần Thời Dụ mềm mại động lòng người, khi cô quay đầu nhìn anh, trong mắt lại là nhu tình kéo dài.

Xinh đẹp mềm mại, đều là cô.

Trì Nghiên mở miệng, phản ứng đầu tiên là bật ra ba chữ: “Anh xin lỗi.”

“Trước đây anh… Không nên lừa em.”

“Mà anh cũng chỉ muốn ở cùng em lâu hơn một chút.”

Giọng nói Trì Nghiên ở trong đêm tối như ngâm trong cát vụn. 

Anh cúi đầu nhìn cô, mặt mày đen trầm, ánh mắt thâm thúy nhưng lại bộc trực và thẳng thắn.

Tần Thời Dụ mím môi.

Đúng là người có tính thẳng đuột.

Cô đã đoán được từ trước.

Có điều như vậy cũng tốt, so với việc che giấu, mập mờ không dứt, hình như cô thích kiểu tính cách trực tiếp này hơn.

Kiểu mờ ám kiều diễm giữa hai lưỡng cực hình như chỉ thích hợp nhất vào thời học sinh, tất cả đều phủ lên một sắc thái nói không rõ, cọ sát làm trái tim ngứa ngáy.

Mà bọn họ sớm đã trưởng thành rồi.

Huống hồ bọn họ còn đã kết hôn.

Một cơn gió thổi qua.

Sợi tóc lướt nhẹ trên mặt Tần Thời Dụ, cô nhấc ngón tay khẽ gạt nó ra, sau đó hơi cong môi.

Rõ ràng là một động tác rất nhỏ, nhưng lại đốt lên một ngọn lửa hừng hực trong mắt Trì Nghiên.

Tần Thời Dụ cúi đầu, gảy ngón tay, từ từ nói mấy chữ: “Có lẽ em, đã không trách anh từ lâu rồi.”

“Thật ra em chỉ tức anh lừa em mà thôi, nói rõ rồi là được.”

Gió càng ngày càng lớn, thổi bay váy bên trong của Tần Thời Dụ lên một chút.

Con ngươi Trì Nghiên tối đi, anh vươn tay cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng đắp lên vai Tần Thời Dụ.

Anh nhìn thấy đáy mắt Tần Thời Dụ vụt qua một kia kinh ngạc.

Sao đó cô cong mắt nhìn Trì Nghiên với vẻ thích thú: “Trì Nghiên, mới được bao lâu, anh đã thay đổi nhiều như vậy.”

“Sao vậy?”

“Nhớ có một lần em ngồi trên xe của anh, anh còn mở cửa sổ thật lớn, em nói em lạnh, hỏi anh mở điều hòa có được không, anh nói không được, sau đó thật sự không mở luôn.”

Đầu ngón tay Tần Thời Dụ nắm lấy góc áo khoác, từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhìn anh.

“Bây giờ anh thật sự khác hẳn rồi.”

“Vậy sao?”

Ánh mắt Trì Nghiên lại thẫm hơn vài phần, yết hầu trượt lên xuống không hợp thời, khóe môi mang ý cười.

Hai ánh mắt cuốn lấy nhau hồi lâu.

Trì Nghiên cũng suy nghĩ rất lâu.

Chung quanh quá yên tĩnh, ngay cả tiếng thở của anh cũng vô cùng rõ ràng, mới đầu còn ổn định, sau đó lại dần dần trở nên gấp gáp.

Giọng nói của anh dường như cũng mang theo một chút căng thẳng: “Vậy em…”

“Có muốn… Thử với anh không?”
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc