Dù sao người ngồi bên cạnh cũng là người quan trọng nhất của mình.
So với sự hạnh phúc chóng vánh, anh càng coi trọng an toàn hơn.
Diệp Phồn Tinh an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, cảm giác ở bên cạnh anh đặc biệt đáng tin.
-
Hai người tiến vào Phó gia, Diệp Phồn Tinh mở cửa xe từ trên xe bước xuống, nhớ tới Bóng Đèn Nhỏ, vô cùng mong đợi, "Một tuần không được gặp Bóng đèn nhỏ rồi, nhớ con chết đi được."
Tuần này đặc biệt bận rộn, Diệp Phồn Tinh đang bận giải quyết nội vụ của công ty, cũng không có thời gian ở bên Bóng Đèn Nhỏ.
Phó Cảnh Ngộ cùng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, phát hiện mỗi lần cô sắp nhìn thấy con trai đều vô cùng kích động, có chút đố kị nói: "Có cần phải vui vẻ như vậy không?"
"Đương nhiên là vui vẻ, bảo bối nhà em chính là thiên đệ nhất đáng yêu." Diệp Phồn Tinh chạy vào cửa, giống như cô nhóc.
Diệp Phồn Tinh mới đi lên bậc thang, còn chưa vào cửa, liền nghe được âm thanh của Bóng Đèn Nhỏ từ trong nhà truyền tới, "Mẹ đâu? Mẹ lúc nào trở lại?"
"Mẹ cháu sắp trở về rồi." Bà Phó nói: "Tiểu Bạch ngoan nào, đợi đợi lát nữa bố mẹ cháu sẽ trở về thôi! Nếu không bà nội trước dẫn cháu đi ngủ nhé?"
Tiểu tử ban ngày không có ngủ trưa, đã sớm mệt không chịu được.
"Không muốn." Bóng Đèn Nhỏ ngồi ở trên ghế sa lon, cầm trong tay đồ chơi, không chịu buông xuống, chờ l Diệp Phồn Tinh tới đón.
Diệp Phồn Tinh đẩy cửa ra đi tới, bà Phó thấy cô, đang muốn nói chuyện, Diệp Phồn Tinh ra dấu chớ có lên tiếng, len lén đi đến sau lưng con trai, nhìn nhóc.
Bàn tay nhỏ của nhóc nắm phía trước máy bay trông rất nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh nhí nha nhí nhảnh mà đưa tay ra, từ trong tay nhóc đem máy bay đoạt lại.
Cái máy bay này là Diệp Phồn Tinh bóng đèn nhỏ, nhóc coi như là bảo bối, nhìn thấy bị người khác cướp đi, ánh mắt hung hãn mà trợn mắt nhìn sang...
Nhớ like và bỏ phiếu cho truyện sau khi đọc xong nhé các tềnh yêu