"..." Cho nên, thế này căn bản không muốn nghe cô nói chuyện?
Diệp Phồn Tinh cảm giác có chút châm tâm, cô đứng lên, giận dỗi nói: "Vậy anh từ từ mà xem đi, em đi ngủ trước."
Diệp Phồn Tinh mới vừa đứng lên, liền bị một cái tay của anh níu lại.
Cô nhìn về phía anh, không phải là không muốn để ý đến cô sao? Cái này là đang làm gì?
Phó Cảnh Ngộ kéo cô ngồi lên chân mình, để cho cô ngồi xuống, nhìn cô, " Có gì không vui à?"
"Em nào có không vui?" Diệp Phồn Tinh ủy khuất nói: "người không vui là anh đi?"
Nhìn dáng vẻ của anh, rõ ràng đang giận cô.
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy cô, "Đùa với em thôi mà, đại bảo bối của anh nói cho anh nghe xem, Xảy ra chuyện gì nào?"
"... Giờ em lại không muốn nói nữa." Mới vừa lúc nãy muốn nói anh không muốn nghe, hiện tại cô cũng không muốn nói gì nữa.
Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, nhìn cô, "Ngoan nào, nhanh nói cho anh biết, để anh xem có thể giúp em hay không?"
"..."
Diệp Phồn Tinh mím môi, một chữ cũng không muốn nói.
Phó Cảnh Ngộ uy hiếp nói: " Em nói đi, không nói anh liền hôn em đấy!"
"Anh là biến thái sao?" Lúc nào cũng hôn ra để uy hiếp.
"Em có thể thử xem có phải anh là biến thái hay không." Phó Cảnh Ngộ lẽ thẳng khí hùng mà nói.
Diệp Phồn Tinh bị anh làm cho không biết phải nói gì, suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Chúng ta khi nào đi thủ đô?"
"Sao thế?" Phó Cảnh Ngộ cười nói: "em muốn đi à?"
Diệp Phồn Tinh cúi đầu xuống, nghịch ngón tay của mình, "Hôm nay em gặp bà cô Tô Lâm Hoan, hình như cô ta đã nói gì linh tinh ở trước mặt Mộ Thập Thất rồi ý."
Ba chữ Tô lâm Hoan này làm cho Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái.
Lại là Tô Lâm Hoan!
Người phụ nữ chết trệt kia thật là bám dai như đỉa!
Anh kiên nhẫn hỏi: "cô ta nói cái gì?"
"Hình như cô ta nói với Mộ Thập Thất là Ngôn Triết thích em. Anh nói xem, làm sao cô ta lại có thể bịa chuyện như vậy? Rõ ràng chuyện không hề có, nhất định phải khích bác ly gián, nếu để cho Thập Thất tưởng thật, vậy làm sao bây giờ?"