Diệp Phồn Tinh nói: " Anh rhử nghĩ xem, sau này nếu con có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, nhìn thấy anh ghen với nó, có khi nào nó cười vào mặt anh hay không?"
"..."
Diệp Phồn Tinh dụ dỗ Bóng Đèn Nhỏ, một lát sau, Bóng Đèn Nhỏ rốt cuộc ngủ thiếp đi.
Diệp Phồn Tinh động động, phát hiện mình bị Phó Cảnh Ngộ ôm rất chặt, cô cầm tay bên hông thả ra, phát hiện Phó Cảnh Ngộ đã ngủ rồi.
Có thể là hai ngày nay cảm mạo còn chưa hoàn toàn bình phục, lại làm việc cả một ngày, anh thoạt nhìn rất mệt mỏi, Diệp Phồn Tinh đau lòng hôn một cái lên gò má anh.
Một lát sau, Diệp Phồn Tinh nhìn thời gian, mới đánh thức Phó Cảnh Ngộ.
"..." Diệp Phồn Tinh bị anh ôm vào trong ngực, theo bản năng ôm lấy vai anh, nhìn lấy anh có một loại cảm giác hạnh phúc tuôn ra ngoài.
Phó Cảnh Ngộ ôm cô trở lại phòng ngủ, đem Diệp Phồn Tinh thả lên giường, đi theo lấn người đi lên, thân mật ôm cô, ánh mắt Tinh Tinh sáng lên, "Có mệt lắm không?"
" Em không mệt." Diệp Phồn Tinh cười nói: "Sách em còn không chưa viết xong, phiền quá à!"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đã bảo em đừng động vào thằng nhóc kia, cứ mỗi lần nhìn thấy nó đều không nỡ bỏ đi?"
"Nó là con trai của em mà." Diệp Phồn Tinh nói: "em chỉ dỗ con ngủ một giấc thôi mà, anh buông em ra, em còn phải đi học thuộc lòng để còn kiểm tra."
"Ở cùng con trai lâu như vậy mà không ở cùng anh một tý được à?" Phó Cảnh Ngộ nói: "Anh cũng muốn em dỗ anh ngủ."
"Cút." Diệp Phồn Tinh ôm trán.
Đây là chồng của cô thật sao?
Lại ấu trĩ đến mức muốn mình dỗ anh đi ngủ?
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, "Tinh Tinh nhà chúng ta không yêu anh nữa rồi."
"Ai nói em không yêu anh rồi hả?" Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, đưa cánh tay vòng lấy cổ của anh, " Anh cũng không phải là trẻ con, còn muốn em ru anh ngủ? Sao anh không ru em ngủ, em cũng cần ru ngủ đây này."