Bất quá đối với Mộ Noãn mà nói, tên gì đều giống nhau.
Diệp Phồn Tinh mang Mộ Thập Thất đi phòng khách, thuận tiện đem quần áo của mình cầm tới, dáng người của cô và Mộ Thập Thất không sai biệt lắm, cho nên quần áo của cô chắc Mộ Thập Thất có thể mặc được.
"Thất Thất, tôi để quần áo ở cửa cho chị rồi nhé " Diệp Phồn Tinh nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, mở miệng nói.
Mộ Thập Thất nói xen lẫn tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền tới, "Được."
Diệp Phồn Tinh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Ngôn Triết đứng ở cửa.
Cô suy nghĩ một chút, mở miệng nói: " Cô ấy đang tắm."
Ngôn Triết gật đầu.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh ta quan tâm như vậy, hỏi "Đó là bạn gái của anh à?"
"Không phải." Ngôn Triết giải thích: "Vị hôn thê, mẹ anh giới thiệu."
"Thì ra là chị ấy!" Diệp Phồn Tinh từ chỗ của Kỷ Minh Viễn hóng hớt được Ngôn Triết có một vị hôn thê.
Cô vẫn cho là, Ngôn Triết chắc lại đi tìm kiểu con gái như bà cô già họ Tô kia, kết quả, khi gặp người ngoài đời thật, lại có chút ngoài ý muốn.
So với tưởng tượng của cô thì đáng yêu hơn nhiều.
Diệp Phồn Tinh ra dáng người lớn nói: " Tôi thấy chị ấy rất tốt, anh cố mà giữ cho chặt vào."
Chuyện lần trước giống như là một vết thương, chắn ngang giữa anh ta và Diệp Phồn Tinh, đã rất lâu rồi cô không thảo luận vấn đề gì với anh ta.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay lại ở nơi này cùng anh ta thảo luận về vị hôn thê.
Diệp Phồn Tinh nói: " Anh không cảm thấy vậy sao?"
Cô cho rằng chắc Ngôn Triết thích Mộ Thập Thất, mới có thể đem người mang tới nơi này!
Ngôn Triết dương khóe miệng lên, " Cô ấy rất tốt."
Chẳng qua là, có tốt hơn nữa, cũng không tốt bằng em!
Diệp Phồn Tinh giống như một loại độc dược không có thuốc giải, lan tràn âm thầm ngấm vào trong lòng Ngôn Triết, làm sao cũng không chữa khỏi được.
Diệp Phồn Tinh nói với Ngôn Triết hết lời thì trở về phòng ngủ, Phó Cảnh Ngộ nằm ở trên giường, hướng về phía Diệp Phồn Tinh hỏi: " Ngôn Triết quay lại rồi hả?"