Hai người trò chuyện một hồi, Lâm Vi đi tắm rửa, Tả Dục ngồi ở trên ghế sa lon gửi tin nhắn cho bọn họ.
Buổi tối bắt đầu mưa, Tả Dục ngồi ở trên ghế sa lon, nghe tiếng mưa rơi phía bên ngoài.
Lâm Vi gội đầu xong đi ra, tóc vẫn ẩm ướt, cô hướng về phía Tả Dục nói: "Máy sấy tóc hình như hỏng rồi ý."
"Không có việc gì, ngày mai khi về anh mua cái mới." Tả Dục đứng lên, đi tới bên cạnh, nhận lấy khăn lông, giúp Lâm Vi lau qua tóc.
Trên người cô có mùi hương cỏ non, Tả Dục ngồi xuống, trực tiếp cuốn lấy Lâm Vi, "Vi Vi."
Lâm Vi có vóc người đẹp cực kì, là dáng vóc làm cho tất cả những người phụ nữ đều phải hâm mộ ghen tỵ và ghen tị, ngực rất lớn, dáng người chữ S...
Tả Dục đè Lâm Vi lên giường, quần áo của hai người vứt là liệt ở trên đất.
Thời điểm Tiếng mưa rơi bên ngoài dừng lại, trong phòng hai người cũng dừng lại cuộc hoan ái.
Tả Dục hôn lên thân thể đổ mồ hôi đầm đìa của cô, thanh âm dịu dàng như rót mật vào tai, "Vi Vi, anh yêu em."
"..." Lâm Vi nghe thấy giọng nói đó, cảm giác lòng của mình trở nên mềm mại lên.
-
Ngày thứ tư, buổi chiều, Phó Cảnh Ngộ hoàn thành xong xuôi thủ tục xuất viện, mang Diệp Phồn Tinh từ bệnh viện ra về, Tưởng Sâm tự mình đến đón bọn họ.
Anh ta đứng đợi ở bên cạnh xe, nhìn thấy Phó Linh Lung ôm lấy tiểu bảo bối, Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh vào trong lòng, sợ cô bị gió làm lạnh, cho nên, Diệp Phồn Tinh bị quấn cực kỳ kín đáo.
Tưởng Sâm mở cửa xe, " Anh Phó."
Mấy ngày nay Phó Cảnh Ngộ đều ở bệnh viện, Tưởng Sâm cũng không tới, giờ phút này, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đã làm cha, Tưởng Sâm có chút kích động, không dễ dàng mà! Từ lúc ban đầu bọn họ ký hiệp nghị kết hôn đến bây giờ, cũng đã lâu lắm rồi, ông chủ của mình rốt cuộc cũng được làm cha.
Diệp Phồn Tinh nhìn Tưởng Sâm kích động như vậy, tươi cười,gọi "Tưởng Sâm."