Cậu ta mới vừa ôm vào trong ngực, Phó Cảnh Ngộ liền nói: "Không phải ôm như vậy, cái tay này hơi hơi nhấc cao hơn một chút."
lúc trước, khi Phó Cảnh Ngộ lên chức cậu cũng đã từng bế Cố Vũ Trạch, coi như cũng có kinh nghiệm.
Nhưng Diệp Tử Thần thật sự không có kinh nghiệm.
Cậu ta chưa từng tiếp xúc trẻ con nhỏ như vậy bao giờ.
Tả Dục thấy hai người này ở nơi đó tranh nhau ôm nhóc con đỏ hỏn kia, mặc dù cũng muốn ôm thử, nhưng chẳng thể cướp nổi với bọn họ, chỉ có thể ở một bên nhàn rỗi nhìn.
Diệp Phồn Tinh nhìn Tả Dục, hỏi "Lâm Vi không đến cùng cậu à?"
Tả Dục hơi sững lại, nói: " Cô ấy có chút chuyện ở trường học, nói là sẽ tới sau."
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy cậu ta nhắc tới Lâm Vi mà phản ứng cứ là lạ, " Lại cãi nhau rồi à?"
Bằng không lấy cá tính của Tả Dục, nhất định sẽ kéo Lâm Vi theo bên người.
Tả Dục nói: "Một chút chuyện nhỏ thôi."
Bởi vì chuyện trong nhà của Tả Dục, hai người liền không được yên ổn như trước.
Diệp Phồn Tinh thấy Tả Dục không muốn nói nhiều, cũng không hỏi nhiều.
Ánh mắt cô chuyển sang em trai và Phó Cảnh Ngộ, hai người thay phiên ôm nhóc con, Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Cảnh này quả thật không biết nói gì.
Cô nói với Phó Cảnh Ngộ: "Hai người để cho bảo bảo ngủ đi, đừng tranh nhau bế nữa."
Phục hai tên lớn đầu mà còn ấu trĩ này
Diệp Phồn Tinh lên tiếng, Diệp Tử Thần mới trả Bóng Đèn Nhỏ lại Phó Cảnh Ngộ, ngồi vào bên cạnh Diệp Phồn Tinh, kháng nghị nói: "Anh rể quá đáng lắm luôn ý, anh ấy cứ chê em vụng về."
Diệp Phồn Tinh nhìn em trai mình, cười nói: " Không phải cậu vụng về thật sao? Bóng đèn nhỏ còn nhỏ như vậy, cậu lại chưa bế trẻ con bao giờ, anh rể cậu cũng là sợ cậu không biết bế trẻ con thôi mà."
"Nhưng chị mới là chị ruột của em cơ mà, sao chị lại hùa theo anh rể bắt nạt em." Diệp Tử Thần có chút mất hứng, biết Diệp Phồn Tinh cho tới bây giờ đều chỉ thiên vị Phó Cảnh Ngộ.
Bỏ phiếu cho mị thị mật đê nào, đói kém quá đi mất!