Diệp Phồn Tinh nhìn thấy con trai khóc thở không ra hơi, ôm lấy nhóc, "Ngoan ngoãn, không khóc, để mẹ tìm anh cầm về cho con nhé."
-
Bởi vì Cố Vũ Trạch trở lại, bà cùng Phó Linh Lung đặc biệt làm rất nhiều thức ăn ngon chiêu đãi hắn.
Rời đi mấy năm, vừa trở về, ở trước mặt người nhà, Cố Vũ Trạch hiện tại chính là đại bảo bối.
Mọi người sẽ không nặng lời với hắn, sủng hắn sủng đến tận trời.
Phó Linh Lung mở miệng ra là gọi bảo bảo, ngược lại là bị Cố Vũ Trạch ghét bỏ.
Diệp Phồn Tinh ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ từ trên lầu đi xuống, Bóng Đèn Nhỏ ở trong ngực cô, nhìn thấy Cố Vũ Trạch, "Xấu xa."
Cướp kẹo của nhóc thì chính là người xấu!
Bà Phó nhìn lấy một màn này, nhịn không được bật cười, hỏi Cố Vũ Trạch, "Cháu làm sao chọc giận Bóng đèn nhỏ rồi hả?"
Cố Vũ Trạch nhìn một cái tên quỷ hẹp hòi này, lại nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, cũng không sợ bị Diệp Phồn Tinh biết, "Cướp của nó một viên kẹo."
"Con cũng thật là trẻ trâu." Phó Linh Lung nhìn con mình, "con lớn như thế rồi, còn cướp kẹo của em."
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Cố Vũ Trạch, trong lòng cũng là không còn gì để nói, hắn còn có thể ngây thơ đến vậy ư?
Bà Phó nói: "Không có việc gì, Tý nữa bà lại lấy kẹo cho cục cưng của bà nhé."
Nói xong bà Phó gọi người giúp việc đi vào bên trong cầm một chiếc kẹo que qua tới.
Cầm kẹo trong tay, Bóng Đèn Nhỏ mới vui vẻ.
Phó Linh Lung đưa tay, nhéo một cái gương mặt của tiểu tử, nói với Cố Vũ Trạch, "Đây chính là đại bảo bối nhà của chúng ta, sau này con chú ý một chút, đừng bắt nạt em! Con nhìn xem em quý con thế kia cơ mà, con trở lại một cái, em liền quấn con. Em theo con như trước kia con quấn cậu con vậy."
Phó Linh Lung nhìn về phía Cố Vũ Trạch.
Cố Vũ Trạch không có lên tiếng.
Lời của Phó Linh Lung làm cho hắn nhớ tới lúc trước.
Khi còn bé, thật sự hắn rất quấn Phó Cảnh Ngộ, nhưng bây giờ... Vật nhỏ này, lại là con của Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ.