Lâm Vi nhìn thấy hắn lãnh đạm, cười nói: "Tại sao trở về mà không nói trước với mọi người một tiếng?"
"Không có gì đáng nói." Cố Vũ Trạch lãnh đạm nói.
Lâm Vi nhìn lấy gò má của hắn, " Cậu còn yêu Tinh Tinh, đúng không?"
Nhắc tới chuyện này, bên trong ánh mắt của Cố Vũ Trạch nổi lên một tia lạnh giá.
Hắn nhìn Lâm Vi một cái, "Tôi không muốn nói tới chuyện này."
Lâm Vi nói: "Đều làm trong một công ty, cậu không cần phải nhằm vào cô ấy như vậy. Cậu không biết hiện tại người của công ty đều nghĩ về cô ấy như thế nào đâu? Mọi người đều làm thêm giờ, mà cô ấy lại ngoại lệ, cô ấy sẽ bị người khác ghét."
Cố Vũ Trạch không có lên tiếng, bị người khác ghét mà Diệp Phồn Tinh sẽ để ý sao?
Cô căn bản sẽ không để tâm!
Theo bản năng mà đưa tay xoa xoa dạ dày, cả ngày không có thứ gì ăn, hắn hiện tại đói gần chết.
Lâm Vi nhìn Cố Vũ Trạch, " cậu không sao chứ?"
Lâm Vi Phát hiện trên gương mặt anh tuấn có vài phần cứng ngắc.
Cố Vũ Trạch trầm giọng nói: "Nếu như cậu tới thay Tinh Tinh nói chuyện thì coi như xong, tôi không muốn nghe."
Hắn bắt cô làm thêm giờ, cô đi tìm cậu, bây giờ không cho cô làm thêm giờ, cô không phải là phải rất cao hứng sao?
Chẳng lẽ bây giờ còn đến trách ngược hắn, thật buồn cười?
Lâm Vi nhìn lấy hắn, " Mình chẳng qua chỉ cảm thấy cậu làm như vậy đối với Tinh Tinh là không nên
, cậu cũng đâu phải thật sự muốn thương tổn đến cô ấy, không phải sao?."
Hắn nhớ mãi không quên như vậy, cũng là bởi vì không bỏ được Diệp Phồn Tinh sao?
Đã như vậy, tại sao phải làm ra những chuyện làm cho người ta ghét?
Cố Vũ Trạch nhìn Lâm Vi, cười một tiếng, "Làm sao cậu biết tôi không phải muốn làm thương tổn cô ta?"
Hắn làm sao qua được mấy năm này ở nước ngoài, hắn đều nhớ rất rõ ràng.
Mọi người nhớ ủng hộ sau khi đọc xong mỗi chương truyện nhé!