Phó Cảnh Ngộ chỉ cảm thấy dây thần kinh trán của mình thình thịch mà nhảy dựng lên, trong lòng không ngừng tự nói với mình: Ruột thịt, ruột thịt...
Diệp Phồn Tinh cười đẩy Phó Cảnh Ngộ ra, đắc ý nói: "Có thấy không! Ai bảo anh bắt nạt em."
"..." Phó Cảnh Ngộ sống đến bây giờ, từ khi nào lại phải chịu loại ủy khuất này?
Bà xã không yêu, con trai ghét bỏ?
Anh cũng không ngăn cản Diệp Phồn Tinh tắm rửa cho Bóng Đèn Nhỏ, từ phía sau ôm lấy cô, đem mặt tựa vào trên vai của cô, bắt đầu làm nũng, "Bảo bối, anh cảm giác mình bị khi dễ rồi."
"Ai dám khi dễ anh à?" Diệp Phồn Tinh thấy anh dính người, không nhịn được nở nụ cười.
"Con của em."
"..."
Diệp Phồn Tinh cười giúp Bóng Đèn Nhỏ tắm xong, mặc quần áo tử tế cho nó, đem nó nhét vào trong ngực Phó Cảnh Ngộ, "Ôm con đi ra ngoài đi, em tắm rửa đã, ban ngày nóng chết đi được, người hôi mù."
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ bị đưa tới, " Anh có thể đem nó ném đi không?"
Hiếm khi cuối tuần mới có thời gian rảnh, đáng nhẽ đây phải là thời gian hai vợ chồng bồi đắp tình cảm, nhưng anh cảm thấy đứa con trai này quả thực quá chướng mắt.
giọng điệu Phó Cảnh Ngộ cứng rắn, mới vừa nói ra, liền bị Diệp Phồn Tinh trừng mắt một cái, "Anh dám."
Một tuần mới gặp con trai một lần, cô dễ dàng lắm sao?
Chỉ cần cuối tuần, khi Diệp Phồn Tinh rãnh rỗi tuyệt đối sẽ không nhường con cho người khác.
Làm là mẫu thân, nàng thật sự rất yêu con của mình.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, không thể làm gì cô, không thể làm gì khác đành ôm lấy con trai đi ra ngoài.