*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lửng mật
Phó Cảnh Ngộ nói: "Sao cậu còn dài dòng hơn cả Tưởng Sâm vậy?"
Đang lúc này, Diệp Phồn Tinh lên tiếng, "em cảm thấy anh vẫn nên nghe lời bác sĩ nên tiêm cho nhanh khỏi đi, như vậy tốt hơn."
Tiêm so với uống thuốc hiệu quả nhanh hơn nhiều.
Diệp Phồn Tinh cũng hy vọng anh tốt lên nhanh một chút.
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Không biết tại sao, vợ nói gì anh cũng thật sự không dám phản bác.
Trên thế giới này, cũng chỉ có Diệp Phồn Tinh có thể lải nhải với anh như vậy, anh chẳng những không tức giận, còn vui là đằng khác.
Kỷ Minh Viễn nhân cơ hội nói: "cậu nhìn đi, Tinh Tinh đã nói như vậy rồi. Cậu là một người đàn ông, chẳng nhẽ lại sợ tiêm?"
Sợ?
Quả thực là cười!
Phó Cảnh Ngộ nói: "buồntiêm đê!."
Kỷ Minh Viễn ở bên cạnh chuẩn bị.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh giương mắt to, ở một bên nghiêm túc chờ đợi, nói: "Tinh Tinh, em dẫn Ngôn Triết đi ra ngoài đi."
Anh không muốn bị hai người này nhìn thấy mình bị tiêm.
Ngôn Triết nhìn ra ý đồ của anh, cố ý tham gia náo nhiệt: "Không có gì đâu, chúng tôi ở chỗ này cùng cậu."
Ai cần loại bạn cháy nhà hôi của này cơ chứ?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Ngôn Triết một cái, biết cậu ta là muốn nhìn trò cười của mình, nói với Diệp Phồn Tinh: "Tinh Tinh, em đi ra ngoài đi"
"..." Diệp Phồn Tinh vốn còn muốn ở bên cạnh xem mình có thể giúp gì không, kết quả, liền bị Phó Cảnh Ngộ mời ra ngoài cửa như vậy
Ngôn Triết đứng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, hỏi: " Bóng đèn nhỏ thế nào rồi? Làm sao không thấy nó đâu?"
"Ở bên nhà bà nội rồi "
Sự chú ý của Diệp Phồn Tinh ở trong phòng, muốn biết chồng mình khi bị tiêm sẽ có biểu cảm như thế nào.
Một lát sau, Kỷ Minh Viễn đi ra, nói với Diệp Phồn Tinh: "Tốt rồi."
"Để tôi xem anh ấy thế nào." Diệp Phồn Tinh nói: "hai người đi xuống lầu ngồi trước đi."
Kỷ Minh Viễn gật đầu, cùng Ngôn Triết xuống lầu.
Diệp Phồn Tinh trở lại trong phòng, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ nằm ở trên giường.
Nhớ bỏ phiếu cho truyện nhé mn ơi