Coi như bị Triệu Gia Kỳ bêu xấu như vậy, thái độ của anh đối với Diệp Phồn Tinh, cũng không chút nào thay đổi.
Liền ngay cả ban đầu chuyện phong thư tỏ tình kia, cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của anh và Diệp Phồn Tinh, huống chi chẳng qua là hai câu ba lời của Triệu Gia Kỳ?
"Gọi điện thoại xong rồi hả?" Ngôn Triết nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ.
Anh ta hẹn bọn họ cùng nhau xuống uống ly trà, kết quả Phó Cảnh Ngộ bởi vì có điện thoại, liền để Diệp Phồn Tinh xuống trước.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Ừm."
Ba người bình tĩnh đứng cạnh nhau làm cho Triệu Gia Kỳ giống như tên hề.
Ngôn Triết nhìn về phía Triệu Gia Kỳ, dương khóe miệng lên, "Hình như tôi đã từng nhắc nhở cô, đừng nên động vào Tinh Tinh, nhưng tôi thấy cô không nghe lọt tai được câu nào thì phải? Còn nữa, hôm nay cô mặc như vậy, là muốn làm gì? Muốn câu dẫn Cảnh Ngộ à?"
Bên này buổi tối lạnh như vậy, cô ta lại chỉ mặc cái váy mỏng tanh, nhìn một cái cũng biết rất lạnh.
Ngôn Triết nói như vậy làm cho mặt của Triệu Gia Kỳ trong nháy mắt đau rát, ánh mắt của người đàn ông này thâm độc muốn chết, trong nháy mắt liền nhìn ra ý đồ của cô ta.
Diệp Phồn Tinh nghe Ngôn Triết nói xong, không nhịn được nhìn Triệu Gia Kỳ một cái, thật đúng là Triệu Gia Kỳ rõ ràng đang cố tình ăn mặc như thế này.
Diệp Phồn Tinh cố ý hướng về phía Phó Cảnh Ngộ nói: "chồng à, mệnh đào hoa của anh cũng không tồi nhỉ! Đã kết hôn rồi còn có cô em câu dẫn anh!lúc trước Triệu Gia Kỳ là hoa khôi trường em đấy!"
Diệp Phồn Tinh chế nhạo làm cho Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái.