Buổi tối, mọi người cùng nhau ăn cơm, Phó Linh Lung nhìn thấy Diệp Phồn Tinh lững thững tới cùng Phó Cảnh Ngộ, hỏi: "Hai đứa làm gì mà giờ mới xuống? ăn một bữa cơm thôi mà bắt mọi người chờ lâu như vậy."
Tay Phó Cảnh Ngộ đặt ở trên vai Diệp Phồn Tinh, bao che nói: "Tinh Tinh có chút không thoải mái."
"Ồ." Phó Linh Lung nhìn chằm chằm Diệp Phồn Tinh, "Khó chịu chỗ nào? Minh Viễn tới rồi, có cần để cậu ta khám qua cho em không?"
Mặt của Diệp Phồn Tinh đỏ rực lên, "Không có việc gì, đã tốt hơn nhiều."
Cô thật sự bội phục năng lực nói dối của chồng mình, nói dối mà không chớp mắt lấy một cái.
Rõ ràng anh nhất định phải quấn lấy cô, lãng phí rất nhiều thời gian, vào lúc này mới xuống.
Cô đã nói với anh mọi người đợi, kết quả anh vẫn còn nói không gấp không gấp.
Sau đó Diệp Phồn Tinh lại tắm rửa một cái, mới làm đến bây giờ.
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, phát hiện Ngôn Triết đang ngồi cạnh Kỷ Minh Viễn, đang nhìn mình.
Vừa nhìn thấy anh ta, Diệp Phồn Tinh không tự chủ nhớ lại những gì Phó Cảnh Ngộ nói với mình, nói có thể cô hiểu lầm Ngôn Triết
Từ khi mới quen, Ngôn Triết đã rất tốt với Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh cũng biết, liền ngay cả lần trước ở nơi đó, giữa mình và Nhiếp Vân Đóa, anh ta đã lựa chọn thiên vị cô, mà không phải là Nhiếp Vân Đóa.
Lại cộng thêm Phó Cảnh Ngộ phân tích như thế, Diệp Phồn Tinh cũng phải suy nghĩ lại có phải mình hiểu lầm anh ta hay không?
ánh mắt Ngôn Triết dời đi, gắp thức ăn tự mình ăn.
Tả Dục ở bên cạnh trò chuyện với.
Lâm Vi lên tiếng chào hỏi Diệp Phồn Tinh.
Nhiều người, thật náo nhiệt, bữa cơm này mọi người ăn rất lâu mới kết thúc.
Buổi tối, Diệp Tử Thần, Tả Dục và Lâm Vi kêu buồn chán, đi ra ngoài sơn trang leo núi.