Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ lạnh mặt, liền biết có vấn đề lớn xảy ra rồi.
Phó Cảnh Ngộ là một người rất để ý mặt mũi, mặc kệ lúc trước quan hệ của Diệp Phồn Tinh với Diệp mẫu có như thế nào, anh cũng Sẽ Không Lên Tiếng kiêu ngạo, băn khoăn mặt mũi của Diệp Phồn Tinh, chưa bao giờ nói với Diệp mẫu lời gì quá đáng.
Nhưng hôm nay...
Anh thật sự nổi giận.
Diệp Phồn Tinh nhìn Diệp mẫu, " Mẹ đi về trước đi."
Có lúc mẹ đến thăm mình, Diệp Phồn Tinh ngược lại hy vọng mẹ mình không nên tới.
Bà ta luôn muốn lấy lòng Phó Cảnh Ngộ, đối với đứa con gái này không thèm để ý chút nào, chỉ muốn tiền và lợi ích. Nhưng không biết như vậy chỉ làm cho Phó Cảnh Ngộ càng không thích bà ta.
Diệp mẫu nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ lạnh lùng như vậy, đại khái cũng cảm thấy rất lúng túng.
Tôn Tình nhìn thấy một màn này, cảm giác được Phó Cảnh Ngộ mất hứng, liền nói với Diệp Phồn Tinh: " Phồn Tinh à, cô với mẹ cháu đi về trước, cháu nhớ chú ý sức khỏe. Lúc mang thai không nên quá áp lực, để cho tâm tình mình thả lỏng."
Diệp Phồn Tinh gật đầu, " Vâng, cháu biết rồi."
Người cô này luôn rất thương Diệp Phồn Tinh, cho nên, cùng người nhà họ Phó chung đụng cũng không tệ.
Diệp Phồn Tinh chung quy hy vọng, mẹ có thể thông minh bằng một nửa cô mình là tốt rồi.
Tôn Tình mang theo Diệp mẫu đi rồi, Diệp mẫu đi theo sau lưng Tôn Tình, rất ủy khuất, "Tôi cũng là vì muốn tốt cho chúng nó thôi, cô nói xem, làm sao thái độ của chúng nó lại không ra sao?"
Tôn Tình nhìn Diệp mẫu một cái, nói: " Chị dâu ạ, chị có thể quan tâm con gái mình hơn con rể có được hay không? Chị không nhìn ra được sao? Cảnh Ngộ coi con gái của chị giống như bảo bối, chung quy chị lại khéo thành vụng."
Từ khi vừa mới bắt đầu, kết thân với Phó gia, Diệp mẫu luôn làm những chuyện làm người khác không vui