Nhìn thấy ông xã của mình như vậy, Diệp Phồn Tinh quả thật không biết phải nói gì. Cô cố ý lãnh đạm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, "Không."
Phó Cảnh Ngộ cười cười, cầm tay cô, trên tay của Diệp Phồn Tinh, còn đeo chiếc nhẫn đính hôn của hai người.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Vốn còn nghĩ, qua nửa năm vừa rồi chúng ta có thể tổ chức hôn lễ, chỉ có điều bây giờ, khả năng thời gian phải sửa lại một chút."
Diệp Phồn Tinh bị anh cầm lòng bàn tay, cảm giác trái tim nhỏ của bản thân mình nhảy múa liên hồi, " Anh muốn thay đổi tới khi nào?"
Phó Cảnh Ngộ cười, tròng mắt đen nhìn cô một cái, " Sau khi con của chúng ta ra đời, em cảm thấy có được không?"
Diệp Phồn Tinh nở nụ cười, "Được ạ!"
Phó Cảnh Ngộ vừa nói như thế, cô liền mong đợi, " Đằng nào chúng ta cũng chưa chụp ảnh cưới, đến lúc đó chúng ta có thể dẫn bảo bảo đi chụp ảnh cùng, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy rất vui vẻ rồi."
Đối với chuyện tổ chức đám cưới, Diệp Phồn Tinh vẫn luôn cảm thấy rất lãng phí, nhưng bây giờ nghĩ đến có Bảo Bảo, cô lại cảm thấy mong đợi.