Tân Hạ Noãn tắt điện thoại. Lục Tử Ngân nóng nảy đem di động ném xuống đất, nhìn thấy di động vỡ tan tành trên mặt đất Lục Tử Ngân bỗng nhiên lao ra khỏi văn phòng, đi đến chỗ thang máy, bực bội ấn nút “↓” đi xuống.
Ngồi ở trên bồn hoa Tân Hạ Noãn hai tay nắm chặt điện thoại di động của mình, sắc mặt của cô cực kỳ tái nhợt, giống như chỉ cần không để ý cô sẽ dễ dàng ngã xuống. Liêu Tu ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô, “Em định ngồi ở đây bao lâu nữa?”
Tân Hạ Noãn lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thần trí cô dường như đã quay trở lại, có chút thản nhiên nói, “Em đang rất rối trí. Không nghĩ về nhà.”
Liêu Tu nhẹ nhàng nói: “Nếu không chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh một chút, cứ ngồi ở đây mãi cũng không phải là biện pháp hay.”
Tân Hạ Noãn ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Liêu Tu, bỗng nhiên nghĩ muốn khóc . Cô rốt cuộc muốn cái gì? Nếu không phải vì cô rất thích Lục Tử Ngân, có lẽ người đàn ông này sẽ mang cho cô hạnh phúc.
Cô lay động, khẽ gật đầu.
Liêu Tu đưa Tân Hạ Noãn đến quán bar Viên, tự mình thuê lấy một phòng, căn phòng ở đây không có cửa sổ ngoài, hoàn toàn kín đáo, và riêng tư. Tân Hạ Noãn ngồi ở trên sô pha, ánh mắt thất thần, mông lung, bộ dáng bất lực.
Liêu Tu khẽ khàng nói chuyện, ” Nếu em không thể từ bỏ được Lục Tử Ngân, thì hãy tranh đấu cùng cô gái ấy đi.”
Tân Hạ Noãn hoảng hốt nhìn chằm vào Liêu Tu, cảm thấy những lời này của Liêu Tu làm cho cô sầu khổ hơn bao giờ hết. Liêu Tu đương nhiên biết rõ tính cách Tân Hạ Noãn, anh nhịn không được bĩu môi, “Nhìn em tự đày đọa mình, lòng anh cũng đau lắm, Hạ Noãn à”
“Em không phải xin lỗi anh, mà là nói với chính mình, em sao phải gánh tội?”
Kỳ thật trong nội tâm của Liêu Tu, anh đương nhiên biết nỗi khổ tâm của cô cũng là chính tâm trạng dằn vặt của anh, anh vốn không phải cũng như vậy sao? Yêu Tân Hạ Noãn nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không có kết quả mỹ mãn, chính là trong lòng vẫn không thể nào thừa nhận được sự thật này, anh cũng từng ảo tưởng mong cho thời gian quay trở lại, thời điểm vui vẻ nhất của hai người.
Thích đối phương nhiều hơn một chút, sẽ luôn nhận nhiều thua thiệt, giống như anh yêu Tân Hạ Noãn nhiều như vậy, mà Tân Hạ Noãn vẫn luôn yêu mến Lục Tử Ngân đến khôn nguôi. Tình yêu vốn là như vậy không công bằng. Tội lỗi vì đã yêu đơn phương ư?
“Cái này gọi là bị coi thường.” Tân Hạ Noãn gào lên, điều đó thật không dễ chịu chút nào.
Liêu Tu tựa hồ cũng tán thành, “Nếu đơn giản chỉ là coi thường, có lẽ sẽ không đau khổ đến vậy.”
Tân Hạ Noãn bỗng nhiên nói: “Trong lòng rất khó chịu, hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ đến, rất muốn mượn rượu giải sầu.” Tân Hạ Noãn nâng lên ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Liêu Tu, khiến cho Liêu Tu dở khóc dở cười, “Hạ Noãn, em có biết hay không cùng với một người đàn ông có tình cảm với mình uống rượu là việc rất nguy hiểm?”
Tân Hạ Noãn khẽ cười, tựa hồ như bị những lời nói chân thành này của anh chọc cho mình vui vẻ, “Liêu Tu vốn không phải loại người như vậy.”
“Em thật sự sẽ tin anh đến vậy sao?” Liêu Tu biểu tình có chút kinh ngạc, khóe miệng bất đắc dĩ tươi cười.
“Liêu Tu chưa bao giờ cưỡng ép em. Phải không?” Tân Hạ Noãn giả trang khờ khạo, bộ dạng ngây ngô. Biểu hiện của cô ngược lại khiến cho lòng anh ấm áp nở hoa, vui sướng đến nỗi nước mắt đều muốn rơi xuống, “Không phải không cưỡng ép em mà là anh biết ngoài Lục Tử Ngân ra, những người khác nếu ép buộc em sẽ vĩnh viễn mất đi em.”
Tân Hạ Noãn bất đắc dĩ cười theo, quả nhiên là Liêu Tu, quả thực anh rất khéo hiểu rõ lòng người.
Nhân viên phục vụ bưng tới mấy chai rượu ngoại, tất cả nhãn chai đều là tiếng Anh, Tân Hạ Noãn nhìn chằm chằm qua mấy chai rượu, vốn nhìn xem cũng không hiểu được nồng độ rượu của những chai này, thái độ xem xét của cô vô cùng bình thản, chậm rãi.
Liêu Tu đưa cho cô một chai thủy tinh có nhãn Whiskey, “Tửu lượng của em không tốt, đó đều là rượu mạnh, muốn uống thì uống thứ này vậy? Trước khi uống ăn vài món thức ăn nhẹ.”
Vừa mới nhắc đến, nhân viên tạp vụ lại gõ cửa, trong tay bưng các món ăn nhẹ khai vị. Tân Hạ Noãn nhìn thấy trên bàn phong phú thức ăn, cảm giác rất buồn cười, “Liêu Tu, anh thật là một người đàn ông rất biết chăm sóc a.”
“Cũng tạm . . . . . Hôm nay xem như xả thân bồi phái nữ?”
“Được rồi, em xem anh như thế nào bồi thân.” Cô dùng ngón tay bốc lấy một miếng bánh ngọt, ăn vài cái liền ngừng lại “Không tệ, rất ngọt, ăn cũng ngon.”
“Trong thâm tâm em, đồ ngọt chính là mỹ vị.”
Tân Hạ Noãn muốn cắn phải đầu lưỡi, cô đang ăn một cái bánh ngọt khác. Đối với Tân Hạ Noãn đặc trưng “Ăn uống” này , Liêu Tu nhìn mãi thành thói quen, mỗi khi tâm trạng cô không tốt, liền thích ăn quà vặt, bánh ngọt, đặc biệt thích nhất những món điểm tâm ngọt.
Tân Hạ Noãn cảm thấy bụng có vẻ no được bảy phần, liền mở chai Whiskey, rót ra một ly sau đó uống cạn sạch, mùi vị cay nồng như lửa đốt khiến yết hầu cô bỏng rát. Cô nhe răng thở phì phò, phát ra tiếng thở dài, ” Rượu này quả là một loại rượu mạnh.”
“Có muốn dùng thử một ly cooktai?”
“Ừm?”
Lúc này, nhân viên phục vụ lại gõ cửa, trong tay bưng một cái ly bên dưới đáy nổi lên một màu đỏ tươi, mặt trên lại có màu xanh biếc, cái này gọi là hồng xứng lục, mùi thối, màu sắc lộng lẫy của ly rượu cooktai thì ngược lại rất quyến rũ.
Tân Hạ Noãn tò mò nhìn Liêu Tu, Liêu Tu liền giải thích, “Có thể gọi ‘Buông thả ’. Bartender từng nói này thả lỏng cùng thối lắm là giống nhau, chỉ cần không sợ xấu hổ, không sợ thối, thả lỏng tâm trạng một chút, liền có thể thư thái. Đặc biệt còn lại là cả người trở nên rất thoải mái, phiêu hư.”
A, nguyên lai hồng xứng lục là như vậy. Thoải mái tương đương thúi lắm, thực xem như cao kiến .
Tân Hạ Noãn mân mê ống hút uống một ngụm, vừa chua cay lại ngọt ngào còn có chút rượu say nồng lan tỏa thần trí, làm cho người ta có cảm giác nói không nên lời tâm tình phức tạp, nhưng càng uống, càng cảm thấy được một cảm giác ngây ngất, thoải mái lan tràn lưu luyến mãi nơi cổ họng rất là thống khoái. Cô lập tức đem ly ‘Thúi lắm’ rượu cooktai uống cạn.
Liêu Tu nhìn xung quanh quán rượu, một bộ mặt rầu rĩ . Cho đến khi điện thoại vang lên, anh không thèm để ý đến liền đem điện thoại tắt đi. Tân Hạ Noãn quay qua nhìn, thử hỏi: “Anh không trả lời điện thoại sao?”
“Không có gì quan trọng, thời gian này của anh thuộc về em.”
Tân Hạ Noãn miệng mở to, thoạt nhìn không có một tia vui sướng. Cô nghĩ gì đó, rốt cục lấy điện thoại cầm tay ra, đem di động của mình khởi động lại máy. Cô vẫn chờ mong tiếng chuông di động lại vang lên, nhưng mà nó cứng đầu không có vang lên lần nào. Cho đến khi cô uống say đến bất tỉnh nhân sự thì điện thoại của cô vẫn nằm im lìm ở trong túi xách.
Liêu Tu vỗ nhẹ khuôn mặt Tân Hạ Noãn, cô vẫn thản nhiên lặng yên chìm trong cơn say nồng, nằm bán gục trên mặt bàn. Liêu Tu xoa bóp huyệt thái dương mình, hình như chính mình cũng hơi đau đầu, anh lại thử đứng lên, phát hiện có chút choáng váng. Anh bộ dạng thế này làm sao đưa được Tân Hạ Noãn về nhà? Anh nghĩ gọi điện cho Lục Tử Ngân để anh ta đưa cô ấy trở về, chính là nội tâm bướng bỉnh lại không muốn hành động. Cơ hội lần này, có thể để cho anh cùng Tân Hạ Noãn hàn gắn lại nhân duyên.
Mà cô gái An Ny chính là trở ngại của hai người họ, khiến cho bọn họ nhất định không có tương lai. Cho dù Lục Tử Ngân như thế nào muốn phản kháng, chỉ cần còn có đứa nhỏ, Lục Tử Ngân thủy chung không thể làm gì được. Anh đứng dậy đi vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh, làm cho chính mình thanh tỉnh chút ít, sau đó gọi vào mấy chén trà giả rượu, ngồi một mình ở ghế độc ẩm. Cho đến khi di động Tân Hạ Noãn rung lên, hơi tỏ vẻ sửng sốt, cuối cùng anh nhẹ nhàng bật cười, điều này thật sự rất buồn cười.
Trong lòng của cô chỉ có một người. Anh cầm lên điện thoại của cô, nhìn vào màn hình, hiện lên số điện thoại của Lục Tử Ngân đang gọi đến.
“A lô ?” Đâu bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của Lục Tử Ngân, “Hạ Noãn?”
“Tôi là Liêu Tu!”
Lục Tử Ngân kinh ngạc nói không nên lời.
“Chúng tôi ở quán bar Viên, uống hơi nhiều, đến đón cô ấy đi.”
“Chờ đã.” Điện thoại cắt đứt.
Liêu Tu nhìn thấy bộ dáng Tân Hạ Noãn say khướt với đôi mắt ẩm ướt trước mặt mình, giống như muốn nói gì đó với cô, lại lầm bầm lầu bầu một mình, “Hạ Noãn, đây là cơ hội cuối cùng anh giành cho anh ta, nếu hắn còn không biết làm như thế nào để yêu em, tự anh sẽ đến bên em để yêu em, có được không?”
Tân Hạ Noãn lặng yên ngủ say, một chút biểu hiện đều không có. Liêu Tu thì cho rằng đây là lời chấp nhận.
Sau năm phút đồng hồ Lục Tử Ngân đã xuất hiện, trước đó anh đang ở tiểu khu Liên Hoa, ngồi trong nhà chờ đợi Tân Hạ Noãn. Lúc anh phá cửa đi vào, nhìn thấy trên bàn la liệt các chai rượu cùng mảnh vụn sót lại từ món bánh ngọt, mày anh nhíu chặt chếch cao.
Liêu Tu vẫn xoa xoa thái dương đang đau nhức, thản nhiên nói: “Lúc trước tôi chia tay với Hạ Noãn, nghĩ đến cậu yêu thương chăm sóc cô ấy, không nghĩ tới cậu lại gây thương tổn cho cô ấy.”
Lục Tử Ngân khóe miệng cười nhạt, cũng không biết chính mình cười nhạo đối phương hay là đối với bản thân, anh thô bạo nói: “Cậu cũng biết An Ny?”
“Bạn gái cũ?”
“Phải”
“Cậu luôn miệng nói thích Hạ Noãn, như thế nào ở nước ngoài kết giao bạn gái?”
“Bởi vì không có hy vọng, hay phải chăng vì cô đơn. An Ny giúp tôi rất nhiều thứ, khi tôi vẫn còn là một nhân viên chứng khoán, chính cô ấy mang tôi đi gặp mặt nhiều khách hàng lớn, sau đó tôi nhân cơ hội cùng khách hàng lớn nhất của mình trúng đậm chứng khoán, cũng vì vậy mà quen biết được với Cổ Thần, có thể nói không có An Ny sẽ không có tôi bây giờ. Tôi vẫn thực cảm kích cô ấy. Lúc trước cậu nhìn thấy cô ấy đứng ở bên cạnh tôi, khi đó cô ấy không phải là bạn gái tôi, mà là trợ lý, thực đơn thuần loại quan hệ này.”
“Sau đó?”
“Sau đó? Cậu còn nhớ khi ba cậu sắp phá sản, cậu đang ở công ty chứng khoán làm công, đã nói cho tôi biết chuyện về Tân Hạ Noãn và công ty điện tử của gia đình cậu không?”
“. . . . . .”
“Tôi đến Mĩ, vì muốn kiếm càng nhiều tiền. Có được nhiều tiền về sau, tôi phát hiện thời gian đã qua lâu như vậy. Tôi lại hay tin Tân Hạ Noãn đã đính hôn, cậu nói tôi còn có cơ hội sao?”
Lục Tử Ngân cười lạnh, “Tôi vẫn luôn tin Tân Hạ Noãn yêu mình, nghĩ đến cô ấy không thể không có tôi. Sau đó tôi lại phát hiện ra tôi đã xem nhẹ thời gian đã qua . Tôi nghĩ tìm đại một người khác để quên đi, mà người phụ nữ này ở bên cạnh tôi vô cùng cuốn hút, ngay cả thầy tôi cũng từng khuyên tôi, An Ny không chỉ giúp đỡ tôi trên con đường sự nghiệp, ngay cả đời sống cũng rất tươi sáng. Tôi liền quyết định đi đến mối quan hệ tình cảm với cô ấy.”
Liêu Tu tiếp lời anh nói: “Về sau cậu biết được tình hình kinh tế nhà tôi không khả quan, nảy sinh tâm kế, làm cho tôi và Hạ Noãn chia tay?”
“Cậu sai lầm rồi.” Lục Tử Ngân nhìn Liêu Tu, “Nguyện vọng ban đầu của tôi, chính là muốn khảo nghiệm con người cậu, rốt cuộc cậu là yêu Hạ Noãn sâu đậm đến đâu. Chính cậu làm cho tôi thực thất vọng, một khi kết quả đã như vậy, tôi liền cấp cho chính mình một cơ hội, vì thế tôi muốn quay về, trở về nước.”
“Phải không?” Liêu Tu nở nụ cười, cảm xúc tựa hồ không phải tốt lắm, anh mệt mỏi xoa nhẹ thái dương mình, cảm thấy cơn đau đầu không khá lên là mấy, anh chưa từng biết rằng bản thân mình còn có thể say đến choáng váng thế này.
Liêu Tu không muốn tiếp tục nghĩ ngợi, anh biết rõ bản thân nói không nổi nữa, anh đứng dậy định rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Lục Tử Ngân nói một câu, “Tôi không biết giữa hai người trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa cũng không muốn biết lý do của cậu, tôi chỉ quan tâm hiện tại trước mắt, thời gian này đến lượt tôi khảo nghiệm cậu, nếu cậu không xử lý tốt chuyện này thì xin lỗi, tôi sẽ không nhường cho cậu nữa đâu.”
Lục Tử Ngân thản nhiên nói: “Được.” Tay anh đặt nhẹ nhàng ở trên trán Tân Hạ Noãn, anh xem thử Tân Hạ Noãn có bị sốt không, không biết cô gái này rốt cuộc đã hành hạ bản thân đến mức nào, uống nhiều như vậy rượu.
Tân Hạ Noãn chỉ cảm thấy trên đầu có cái gì đó mát lạnh lan tỏa khiến cho thân mình khô nóng của cô thực thoải mái, cô không ngừng cuộn tròn người lại gần anh. Lục Tử Ngân cầm bàn tay bị thương của cô, thì thầm: “Em yêu, chúng ta tin tưởng nhau có được không? Cho anh thời gian, anh sẽ xử lý chuyện này.”
Đương nhiên kẻ say rượu như chết Tân Hạ Noãn căn bản không nghe thấy những lời này, cô như trước thực bình thản chìm trong giấc ngủ, trên mặt nước mắt sớm đã khô, nhìn không ra nỗi u sầu phảng phất.
Tân Hạ Noãn xoa lấy thắt lưng, khẽ rên rỉ, mở to mắt thấy chính mình cư nhiên ngủ trên giường lớn của Lục Tử Ngân ở biệt thự Vạn Tùng Sơn? Cô bị dọa cho khiếp đảm, từ từ ngồi dậy, bốn phía không người, tựa mình vào đầu giường để định thần, chỉ có ánh sáng nhạt của ban mai chiếu rọi qua bức màn trong phòng, tố cáo mặt trời đã lên cao từ lâu. Tân Hạ Noãn thở hổn hển đi dép lê chạy ra khỏi phòng, vừa đúng lúc va phải Lục Tử Ngân đang đi vào, cả người ngã vào lồng ngực ấm áp của Lục Tử Ngân. Lục Tử Ngân cũng thuận tay ôm chặt lấy cô, “Em yêu, tối hôm qua ngủ ngon không?”
“Hôm nay anh cùng em đi cắt chỉ. Vết thương trên tay em, anh xem rất đau lòng.”
Tân Hạ Noãn nhìn vết thương trên tay mình đang dần lên da non hồng nhạt, liếm môi không nói, nhớ đến lời nói ngày hôm qua, lặp lại một lần, “Lục Tử Ngân, chúng ta dừng lại đi, em không nghĩ. . . . . .”
Lục Tử Ngân không chờ Tân Hạ Noãn nói xong, liền ấn môi mình phủ lên đôi môi đang náo loạn của cô, tuy chỉ là môi chạm môi, nhưng đủ để cho Tân Hạ Noãn im lặng. Lục Tử Ngân chỉ bỏ lại một câu, “Việc này anh sẽ xử lý, em đi thay quần áo trước, chúng ta đến bệnh viện.”
Cô không nói thêm gì nữa. Lục Tử Ngân đã nói như vậy, nếu cô còn muốn truy đến cùng, có vẻ hơi quá đáng.
Cùng Lục Tử Ngân đi bệnh viện, Tân Hạ Noãn vào phòng khám, Lục Tử Ngân không có đi theo, anh đứng ở ngoài cửa chờ, lúc cô đi ra thì đã không còn thấy bóng dáng Lục Tử Ngân, Tân Hạ Noãn trong lòng sinh nghi hoặc, anh đã đi đâu ?
Cô vừa mới chuẩn bị lấy đi động ra gọi, Lục Tử Ngân từ trong thang máy bước ra, gặp Tân Hạ Noãn đứng ở cửa, cười cười, “Cắt chỉ xong rồi?”
“Vâng, bác sĩ đề nghị em phẫu thuật thẩm mỹ.”
” Đương nhiên . Anh biết một bác sĩ thẩm mỹ rất giỏi, anh đã hẹn trước rồi.”
“Ừm.”
Hiển nhiên, hai người trong lúc đó không giống như trước hết sức thẳng thắn và thân mật, cũng chẳng khi nào để ý người xung quanh, cười đùa nói chuyện suốt dọc đường đi, hiện tại cả hai có vẻ gì đó ngượng ngịu, khách sáo. Tân Hạ Noãn không thích bầu không khí như vậy, nhưng cô lại không biết làm như thế nào? Luôn luôn là Lục Tử Ngân ở vị trí chủ động, không phải cô thay đổi, mà là anh đã thay đổi mất rồi.
Ngay tại thang máy, khi cánh cửa mới vừa vừa mở ra, Lục Tử Ngân miệng thốt ra hai chữ, gây sửng sốt bất ngờ cho Tân Hạ Noãn, anh gọi: “An Ny?”
Lục Tử Ngân vừa nhìn thấy cô gái kia, dáng người cao gầy, đầy khí chất tao nhã. Hình như là con lai, thuộc hai dòng máu Trung – Âu, cô ấy có một đôi đôi mắt thâm thúy, dáng người cao, mảnh khảnh vừa nhìn qua đã cảm thấy tự ti trước dáng vóc bé nhỏ của cô, cái loại cảm giác ghen tị, bị bức bách này khiến cho Tân Hạ Noãn không khỏi nhớ tới một người. Vào mùa đông năm đó, cô ấy cũng ăn mặc giống như vậy, bất quá càng để lộ rõ ra dáng người cao gầy, nhất là cặp chân thon dài của chính mình.
Đôi chân thon dài. . . . . . Việc này tựa hồ trở thành ác mộng đối với Tân Hạ Noãn, càng làm cô thêm nhút nhát, tự ti nghĩ muốn òa khóc.
Phỉ Dương, như vậy mà hoàn mỹ, tư thế giơ đôi chân thon dài ra tập bài quyền đạo vô cùng tuyệt đẹp. Trở về phần kí ức có Phỉ Dương, tận sâu trong lòng lại nhói lên một cảm giác xót xa.
Tân Hạ nhận thức được Phỉ Dương chính là thông qua Lục Tử Ngân giới thiệu, nói một câu bông đùa, Lục Tử Ngân chính là đoạn tơ hồng, nối kết hai người phụ nữ họ lại với nhau. Hai người làm bạn bè lại rất ăn ý. Có lẽ là nhờ tính cách bù trừ lẫn nhau, làm cho hai người càng ngày rất gần gũi.
Phỉ Dương sống động, cá tính khiến cho một cô gái tự ti như Tân Hạ Noãn có cảm giác sùng bái, ngưỡng mộ, cô xem cô ấy như một sự tương phản chính bản thân mình, bởi vì cá tính này của Phỉ Dương cô cả đời cũng sẽ không có được. Mà một Tân Hạ Noãn luôn nhút nhát cũng là Phỉ Dương cả đời không làm được. Có đôi lúc, cô cũng hy vọng chính mình có thể giống Tân Hạ Noãn như vậy ngoan ngoãn khiến người khác vô cùng yêu mến, đáng tiếc cô sinh trưởng trong một hoàn cảnh không cho phép cô được như vậy, cô sẽ khiến chính bản thân mình bị nhiều người bắt nạt, khi dễ, có lẽ sống không bằng chết. Bởi vậy, cô luôn giương nanh múa vuốt trước mặt người khác, cũng là võ trang chính mình, nói cách khác là bảo hộ chính mình. Dần dà, cô bắt gặp một tiểu nữ sinh yếu ớt, nhu thuận rất khác hẳn với cô sẽ nảy sinh ý muốn bảo hộ người khác.
Tân Hạ Noãn may mắn trở thành đối tượng bảo hộ của Phỉ Dương nữ hiệp. Cô ấy đối Tân Hạ Noãn gần như cưng chiều như sủng vật, mặc cho ai hội cười nhạo trong lời nói: “Phỉ Dương, cô không phải là thích Tân Hạ Noãn chứ?”
Phỉ Dương lúc này cũng tùy tiện đáp trả: “Như thế nào? Hâm mộ hay ghen tị? Muốn hay không lão tử cũng hảo hảo đối tốt với các ngươi một phen?”
Sau đó đám đông kia lập tức giải tán, không có lòng dạ nào đi trêu chọc. Mà Tân Hạ Noãn ngây thơ đến ngốc nghếch lại có thể cười ha ha, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, cười khoái trá đến gập thân người ôm bụng. Bọn họ quả là bạn thân của nhau a, bí mật nào cũng không giấu diếm mới là bạn tốt? Vốn trong lòng có tâm sự, nữ sinh nào mà không muốn sẻ chia với bạn tốt, cô cũng không ngoại lệ muốn tìm người tâm sự.
Tân Hạ Noãn nói với Phỉ Dương, “Mình thích một nam sinh, tuy rằng anh ấy không thông minh lắm, nhưng chỉ cần cùng anh ấy ở cùng một chỗ mình liền hy vọng thời gian qua rất chậm, tốt nhất làm cho mình cả đời cùng anh ấy ở cùng một chỗ.”
“Anh ta là ai?” Phỉ Dương cười hì hì hỏi.
“Lục Tử Ngân, anh Tử Ngân của mình.” Tân Hạ Noãn cũng bắt chước cười hi hi ha ha trả lời.
Nhưng mà, Phỉ Dương không có lập tức chế nhạo ánh mắt cô có vấn đề, vẻ mặt vô vàn bình tĩnh, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Ừm, một người bạn rất tốt.” Tân Hạ Noãn không có chú ý đến biểu lộ ảm đạm của Phỉ Dương, đôi mắt cô ấy có chút thất vọng, cô lại vô tình phụ họa thêm vào, chính mình cùng Lục Tử Ngân từ nhỏ đến lớn luôn bên nhau, tin chắc sau này sẽ mãi là như thế. Thời kì thiếu nữ, cô gái nào mà không mộng tưởng một câu chuyện cổ tích màu hồng? Cô cũng không ngoại lệ. Người trong mộng của cô, hoàng tử của lòng cô, là Lục Tử Ngân.
“A, trong mộng của cậu không có mình.” Phỉ Dương nghe xong, giả bộ biểu tình bi thương, đầy mình thương tích mà cảm thán. Tân Hạ Noãn khẽ dừng một chút, hờn dỗi đô đô miệng, “Sau này con của mình và Tử Ngân sẽ để cho cậu làm mẹ nuôi.”
“Hả? Mình mới không cần làm mẹ nuôi, mình phải làm cha nuôi.”
“Được, đến lúc đó nhớ rõ làm giải phẫu chuyển giới.”
“Tân, Hạ, Noãn! ! !”
Hắc hắc. . . . . . Không gian tràn ngập tiếng cười đùa hồn nhiên như trải qua giấc mộng mấy niên kỉ, là như vậy trong sáng không vướng phải chút tạp niệm nào. Có khoảng thời gian Lục Tử Ngân luôn ám chỉ trong lời nói mấy vị minh tinh, dáng người thì cao gầy, đường cong gợi cảm hoàn mỹ. Lục Tử Ngân luôn lấy những lời này kích thích Tân Hạ Noãn, bởi vì khi đó, Tân Hạ Noãn bị Lục Tử Ngân mua chuộc bằng đậu hủ trứng, cô được vỗ béo giống như chú heo con trắng trẻo non mềm.
Bị người trong lòng ghét bỏ, tự nhiên có cảm giác bất an khủng khiếp, Tân Hạ Noãn bắt đầu buổi tối nhịn không ăn cơm, chuyên tâm ăn dưa leo giảm béo. Khi ấy học trung học, buổi tối có giờ ôn tập, không thể về nhà ăn cơm, đều là ở bên ngoài tự giải quyết, bình thường Tân Hạ Noãn đều cùng với Phỉ Dương đi ăn cơm. Vừa mới bắt đầu thời kỳ ăn dưa chuột giảm béo, Tân Hạ Noãn thực có thể kháng cự mọi hương vị hấp dẫn, Phỉ Dương ăn cơm có thể hoàn toàn thờ ơ, nhưng về sau Tân Hạ Noãn liền không chịu được, đôi mắt – trông mong nhìn Phỉ Dương đang ăn cơm ngon lành, khóe miệng nước miếng đã muốn bắt đầu tràn ra . Phỉ Dương gặp Tân Hạ Noãn như vậy thống khổ bộ dáng, đành phải buông bát đũa, bộ dáng thấy chết không sợ, “Mình cùng cậu ăn dưa leo giảm béo.”
Phỉ Dương thân mình cũng rất gầy, toàn thân ốm yếu đến mảnh khảnh ,ngay cả bộ ngực nhìn cũng không tới. Ngoại trừ mùa hè, mặc nhiều quần áo dầy bó sát người. Lúc kiểm tra sức khoẻ, cô giáo bảo cô ấy cao ráo, cân nặng bình thường bất quá chỉ là thiếu hơn 20 kg, hỏi xem cô ấy có phải hay không thường xuyên ăn uống thiếu dinh dưỡng. Vì thế Phỉ Dương sợ nhất chính là kiểm tra thể trọng cơ thể. Cô ấy thật sự là rất gầy, cùng Tân Hạ Noãn giảm béo, phải ăn gần hai tháng dưa leo. Lục Tử Ngân gặp Phỉ Dương với bộ dáng tiều tụy, ốm yếu quá thể rốt cục không đành lòng, nói với Tân Hạ Noãn, “Em dáng người tốt lắm, đừng giảm cân nữa. Nếu lại mập thêm chút càng đẹp mắt.”
Khi đó Tân Hạ Noãn thật sự nghĩ đã làm cho Lục Tử Ngân vừa lòng, hơn nữa bắt đầu ăn uống bình thường trở lại, cũng là làm cho thiên sứ bảo hộ Phỉ Dương cũng bị bức ăn theo, cũng là ăn rất nhiều. Kỳ thật Lục Tử Ngân bất quá không hy vọng Phỉ Dương phải chịu tội cùng Tân Hạ Noãn, mỗi ngày nhịn ăn đến đói meo, sau đó lúc luyện tập quyền đạo bởi vì tuột huyết áp mà té xỉu. Anh cũng đã từng thành khẩn khuyên Phỉ Dương nhưng không có kết quả, chỉ có thể giải linh còn tu hệ linh nhân (*), mà người ấy cũng chỉ có Tân Hạ Noãn, mới có thể làm cho Phỉ Dương từ bỏ.
Việc này Tân Hạ Noãn hoàn toàn không hay biết, chỉ vì Phỉ Dương ở bên Tân Hạ Noãn vĩnh viễn đều biểu hiện một bộ dáng tràn trề sức sống cùng tự tin mạnh mẽ, sẽ mãi là thiên thần bảo vệ bên cô.
Ở Nhất trung, nhờ như vậy mà phát ra một tin đồn, giỏi nhất ban Tân Hạ Noãn có một vị suất khí thiên thần bảo vệ bên cạnh, hai người quan hệ phi thường mờ ám. Học sinh Nhất trung bình thường không đụng độ với học sinh Thập Nhị trung, có lẽ bọn nhóc trong lúc đó không vừa mắt lẫn nhau. Học sinh Nhất trung xem thường Thập Nhị trung thành tích kém cỏi, phía Thập Nhị trung cho rằng bọn học ở Nhất trung là những con mọt sách, tóm lại hai bên đều rất ghen ghét nhau.
Bọn họ nhìn không ra Phỉ Dương là một nữ sinh, nghĩ đến là người yêu Tân Hạ Noãn. Lời đồn đãi này rơi vào tai các thầy cô giáo, sau đó các thầy cô lo lắng, vội vội vàng vàng đi tìm hiểu cũng không tra ra được chân tướng liền đem việc này nói cho Tân quân trưởng vốn rất nghiêm khắc giải quyết.
Thời điểm đó, cuộc sống của Phỉ Dương đã gắn chặt cùng với Tân Hạ Noãn trong thời khắc quan trọng nhất.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật này văn không tính viết ngược , này đó tình tiết bất quá là làm cho bọn họ giải tỏa khúc mắc trong lòng mà thôi ~~~~ vốn việc, yêu nhau hai người, trong lòng nếu có bí mật chưa phơi bày, về sau kết hôn cũng sẽ không được hạnh phúc thôi ~~ hắc hắc