thời gian … thật sự đủ để thay đổi tình cảm của một người?
.
Ngay đêm đó, Tân Hạ Noãn ngủ lại ở nhà Lục Tử Ngân. Không phải Lục Tử Ngân không cho Tân Hạ Noãn về nhà, mà là Tân Hạ Noãn sống chết muốn “hiến thân”. Lục Tử Ngân quả thật có chút bất đắc dĩ với “tinh thần hiến thân” bỗng nhiên dâng trào này của Tân Hạ Noãn. Anh đành phải ra gọi điện thoại cho đấng sinh thành bảo thủ của cô, nhưng lại trăm triệu lần không ngờ hai bậc tiền bối lại tỏ vẻ không có gì, vừa ngái ngủ vừa trả lời đồng ý, “Để cho Noãn ở chỗ con đi, bác với ông ấy tin tưởng con.”
Những lời này không biết làm cho người ta dở khóc dở cười cỡ nào. Lục Tử Ngân đỡ Tân Hạ Noãn trong tình trạng nửa sống nửa chết vào nhà, người cô mềm oặt nằm úp xuống giường Lục Tử Ngân, thì thầm nói gì không nghe rõ. Hôm nay cô giống như là lên cơn vậy, uống không biết bao nhiêu rượu, một bên tựa vào vai anh, một bên cố gắng tiến về phía quầy rượu.
Trong lòng Lục Tử Ngân rất khó chịu. Vì Liêu Tu kết hôn nên cô đau khổ thế sao? Khiến cho cô muốn uống đến chết à? Nhìn cô nửa tỉnh nửa mê nói năng lung tung đòi hiến thân, Lục Tử Ngân bừng bừng tức giận, bản thân mình cũng tức tối bước nhanh về quầy rượu.
Tuy rằng biết sau khi uống rượu không nên lái xe, tuy rằng biết say còn lái xe không những gây nguy hiểm tới mình mà còn ảnh hưởng tới sinh mệnh của người khác, nhưng Lục Tử Ngân vẫn uống, may mắn là bình an về đến nhà.
Lục Tử Ngân đặt Tân Hạ Noãn ở trên giường, bản thân cũng nặng nề ngã xuống theo, lấy hai tay che lấy mắt mình, điều chỉnh suy nghĩ của bản thân. Tân Hạ Noãn trở mình, khẽ hé miệng, thoạt nhìn vô cùng an nhàn.
Thấy cô như thế, Lục Tử Ngân đảo mắt ngồi dậy, đi tới phía bồn rửa mặt, hắt nước lên mặt, tìm cách bình ổn lại tâm tình. Suốt sáu năm anh dùng mồ hôi và nước mắt tự mình vươn lên, để có thể kêu ngạo trước mặt cô, nói với cô rằng mình là kẻ cũng có tiền.
Tân Hạ Noãn yêu nhất là cha mình, cô từng nói quân nhân luôn có vóc dáng cao ngất, đứng trước đón gió nhìn thật uy vũ, khiến cho người ta có cảm giác kiên định an toàn. Lục Tử Ngân hỏi cô, có phải cô hy vọng sau này chồng của mình cũng là một quân nhân?
Cô gật đầu tràn ngập trông chờ, tỏ vẻ rất mong đợi.
Sau khi tốt nghiệp trung học, anh nhờ đến cha mình để cho anh gia nhập quân ngũ. Lục tham mưu đối với Lục Tử Ngân đã sớm hết hi vọng, bạn hữu của ông sớm đã biết thanh danh Lục Tử Ngân không tốt đẹp gì. “Thành tích” rất vang dội, phá phách trường học, quan hệ với bạn gái không rõ ràng, tụ tập bạn bè không tốt. Thật vất vả mới dẹp tan sự việc, Lục tham mưu vốn tính quăng anh lên đại học để anh tự sinh tự diệt, không nghĩ tới một kẻ cứng đầu như Lục Tử Ngân lại chủ động cầu xin ông.
Tuy con trai vốn là kẽ ngỗ nghịch không còn hi vọng gì, nhưng khắp thiên hạ có cha mẹ nào không hy vọng vào con mình, ông vẫn dựa vào tư quyền của mình để cho Lục Tử Ngân nhập ngũ.
Thật ra Lục Tử Ngân là một cậu con trai thông minh lại hiểu biết và chịu khó, trong quân đội hai năm, anh không ngừng chứng minh thực lực của bản thân, không chỉ được huấn luyện viên tặng cho danh hiệu hạng A mà còn được phần thưởng lớn dành cho học viên tốt nghiệp, việc này đối với một kẻ chỉ là đứa con ngỗ nghịch trong mắt Lục tham mưu quả thật là một thành quả đáng nói.
Lục Tử Ngân nghĩ rằng, rốt cục là mình có thể thoải mái đứng bên cạnh Tân Hạ Noãn, anh đã đạt được yêu cầu của cô, làm một quân nhân xuất sắc. Đáng tiếc, lễ tình nhân ngày đó, anh mua tàu hủ trứng trở về, lúc anh tới trường đại học tài chính và kinh tế tìm cô, thì thấy cô đang nói cười vui vẻ với một người con trai ăn mặc quần áo nhã nhặn mà sang trọng, bên cạnh tràn ngập tiếng xì xầm của mọi người.
“Cậu ấm Liêu Tu đang theo đuổi Tân Hạ Noãn liệu có thành công không nhỉ?”
“Còn phải hỏi.”
Bọn họ tán gẫu vui vẻ, thậm chí Liêu Tu còn tặng Tân Hạ Noãn một cái điện thoại màu xanh, nhìn thấy đôi mắt Tân Hạ Noãn ánh lên nét tươi cười lúc ấy, Lục Tử Ngân ném đậu hủ trứng vào thùng rác. Anh đi tìm cậu ấm Liêu Tu kia, anh còn nhớ rõ câu đầu tiên bản thân thốt ra là, “Anh rất giàu sao?”
Liêu Tu trả lời, “Có thể tính là kẻ có tiền.”
Quả nhiên là người có tiền. Trong trí nhớ của anh, sau khi trải qua sự kiện đó, Tân Hạ Noãn từng nói, người có tiền, thật tốt, sinh mệnh cũng dài hơn.
Anh không có tiền, càng không thể nhờ đến cha mình mà có tiền, tuy rằng trong mắt mọi người anh là thái tử trong nhà, nhưng lại là một thái tử nghèo túng, không có quyền không có tiền. Vì vậy anh rời đi trong sự nghèo túng, thê thảm hi sinh tương lai ổn định phía trước.
Chuyên tâm vào việc quân, anh không yên lòng. Cuối cùng vụng trộm tìm người, vay tiền mua thẻ xanh tự mình làm thủ tục xuất ngoại, tự tay xử lý việc rời khỏi đảng, tự mình hủy diệt hai năm cố gắng có được vịnh dự trong quân ngũ.
Trước khi anh xuất ngoại, Lục tham mưu biết được đã tức giận đánh anh một trận, anh không buồn hé răng, tùy ý cho cha đánh. Anh cảm thấy làm một đứa con cưng không tiền không quyền cũng không bằng kẻ làm giàu có tiền.
Tiền tuy rằng không phải vạn năng, nhưng không có tiền là không thể. Anh đã sớm nhận ra, khẳng định Tân Hạ Noãn cũng như thế.
Năm ấy khi xuất ngoại anh cùng lắm vẫn chỉ là chàng trai chưa hiểu đời, ở đất nước xa lạ, lòng anh không lúc nào không chua xót, ở công ty chứng khoáng làm nhân viên nghiệp vụ, vì công tác có khi một ngày cũng không ăn kịp cơm, có khi đành phải pha mì ăn cầm chừng. Đãi vàng vốn đã không phải chuyện dễ, làm giàu cũng gian nan vô cùng.
Nếu không phải gặp được người đỡ đầu là Charles, cuộc sống của anh có lẽ cứ tiếp diễn một cách tầm thường như vậy.
Lục Tử Ngân xoa xoa hai thái dương, cảm thấy vô cùng đau đầu, tuy rằng tửu lượng của anh rất tốt, nhưng hôm nay lại không được như vậy, có lẽ là do tâm tình không tốt. anh nhìn Tân Hạ Noãn say đến ngã lăn ra trên giường, tâm tình càng thêm phiền muộn. Tuy rằng Liêu Tu nói với anh, trong lòng Tân Hạ Noãn vẫn luôn có một người tên là Lục Tử Ngân, nhưng anh vẫn không thể tự tin. Ly biệt sáu năm, người đàn ông kia bên cạnh cô sáu nằm, thời gian sáu năm thật sự đủ để thay đổi tình cảm của một người.
Lục Tử Ngân đi đến bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, cúi người hôn lên đó. Tân Hạ Noãn nức nở hai tiếng, hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy Lục Tử Ngân, liền tỏ ra hưởng thụ tùy ý để cho anh hôn.
Trong nụ hôn thoảng mùi rượu, còn có thân hình khô nóng ma sát nhau, Tân Hạ Noãn không tự chủ mà rên rỉ. Cô đặt tay lên cổ anh, không hề tỏ ra bị động. Lục Tử Ngân thức thời rời khỏi môi cô, “Cứ tiếp tục dụ dỗ anh như vậy, anh sẽ ăn em.”
Đôi mắt mê ly của Tân Hạ Noãn mở to, trong đôi mắt ấy tràn ngập trông mong nhìn về phía khuôn mặt trần ngập khí thế áp bức người khác, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy “anh Tử Ngân” say như vậy. Cô nói: “Em cũng muốn ăn anh.”
Lục Tử Ngân hơi nao núng, lập tức lại cười ra, “Cô gái hư, uống rượu vào muốn điên rồi.”
Dứt lời liền cúi người ôm lấy cô đi vào phòng tắm, để cô vào bồn tắm lớn, “Trước tiên thanh tỉnh lại, tỉnh táo lại thì trở ra.” Dứt lời, cũng không hề để ý tới Tân Hạ Noãn đang sững sờ, thẳng tay đóng cửa lại.
Tân Hạ Noãn ngây ngóc ngồi trong bồn tắm, lập tức thất thần, anh không muốn cô sao? Cô tháo búi tóc, cởi đi lễ phục ướt nhẹp của mình. Có lẽ cô quá gấp gáp, loại sự việc này, vẫn nên chờ về sau nói tiếp.
Lục Tử Ngân ngồi một mình trên giường, cúi đầu hút thuốc, cũng không biết trong lòng mình muốn cái gì, mí mắt khép hờ, có vẻ suy sút, buồn bã ỉu xìu. Anh dụi điếu thuốc, đảo mắt đứng lên, đi về phía phòng tắm, mạnh mẽ mở cửa ra.
Tân Hạ Noãn vốn đang nằm rất thư thái trong bồn tắm, bị Lục Tử Ngân dọa cho nhảy dựng, trượt chân ở đáy bồn, cô muốn nhỏm dậy nhưng không nghĩ tới đáy bồn quá trơn, cô chỉ có thể vươn tay gọi Lục Tử Ngân.
Lục Tử Ngân mò được Tân Hạ Noãn giữa đám bọt xà phòng lên, tùy tay lấy một cái khăn mặt lau sạch xà phòng trên mặt của cả hai. Tân Hạ Noãn vừa định nói tiếng cám ơn, đột nhiên lại nhận ra ánh mắt của Lục Tử Ngân đang nhìn chằm chằm về phía mình. Cô phản ứng lại, nhận ra mình đang không mảnh vải che thân trước mặt anh, cô “A!” một tiếng, đẩy Lục Tử Ngân ra, co chân ngồi lại trong bồn, mặt đỏ bừng, cô ngập ngừng, “Anh vào đây làm gì? Còn hùng hổ như vậy, làm em suýt chết đuối trong bồn.”
“Không phải em muốn hiến thân à? Ngay cả thân thể anh em cũng không dám nhìn, em nghĩ rằng anh và em là con nít à? Tùy ý cho em dỗ thế nào thì dỗ à?” Lục Tử Ngân vứt áo sơ mi xuống đất, lộ ra thân mình tinh tráng. Tân Hạ Noãn nuốt xuống, cuộn người lại trong bồn tắm, hơi nghiêng đầu quay đi, trong lòng tim đập “bình bình”.
Nghe thấy âm thanh có vật chìm vào nước, cô cảm thấy có một dòng nhiệt lưu bùng nổ hướng thẳng lên trong người, cô sợ mình bị sung huyết não mất. Lục Tử Ngân đưa tay kéo Tân Hạ Noãn vào trong lòng mình, Tân Hạ Noãn chật vật ngã nhào vào lồng ngực anh, da thịt chạm vào nhau làm cho không thể tránh né đi đâu nữa, đành cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Tử Ngân, chỉ có thể nhìn phần da thịt màu đồng trước ngực anh mà ngẩn người.
Lục Tử Ngân nâng cằm của cô lên, buộc cô phải nhìn anh, anh dùng cặp mắt phượng đẹp kia gian tà nhìn cô, trong mắt mang theo ý trêu tức. Anh nói, “Có muốn ở trong này nếm thử?”
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tân Hạ Noãn méo mó đến vặn vẹo. Cô lập cập lắc đầu với tần suất cao.
Lục Tử Ngân thở dài tiếc nuối, tay cũng không an phận xoa cái thắt lưng mỏng manh của cô. Tân Hạ Noãn tưởng anh lại muốn tiếp tục tiến tới, vội vàng tóm lấy bàn tay không an phận kia, cô nhíu nhíu mày, “Đừng làm bậy.”
“Nếu anh cứ làm bậy?”
Tân Hạ Noãn bày ra cử chỉ như cắt cổ. Lục Tử Ngân phì cười, “Anh còn tưởng em sẽ xử “thằng nhỏ” của anh.”
Tân Hạ Noãn đảo mắt, “Nếu làm vậy, sau này em phải nằm ngủ một mình sao? Em không muốn vậy đâu.” Thấy Tân Hạ Noãn bỗng nhiên nói đến chuyện sau này của hai người, Lục Tử Ngân có chút kinh ngạc, “Không phải em muốn hiến thân sao? Sao lại không cho anh đụng tới?”
Tân Hạ Noãn đỏ mặt, mím lại đôi môi nhỏ không nói lời nào. Qua một hồi lâu, cảm thấy được cũng đã ngâm quá lâu trong bồn, lấy khăn mặt che lên mặt anh, “Ngượng, không thể.”
Lục Tử Ngân lôi khăn mặt xuống, cúi người hôn cô hai cái, “Được rồi, anh vào giường chờ em.” Lục Tử Ngân bỗng nhiên đứng lên. Tân Hạ Noãn bị thân hình lõa lồ của Lục Tử Ngân đột nhiên hiện ra mà bị dọa cho sợ tới trắng bệch mặt, lập tức cúi đầu không nhìn, thở hổn hển.
“Anh đứng dậy cũng phải nói trước chứ, để cho em còn chuẩn bị.”
Lục Tử Ngân mở vòi sen, lấy bọt biển chà rửa lại người, mặt không hề hối lỗi mà nói: “Cố ý không cho em thời gian chuẩn bị nhắm mắt.” Anh tắt nước, rút khăn tắm quấn nửa người dưới, thư thái đi ra khỏi phòng tắm…. (Kat: anh đã trơ thế thì quấn khăn làm gì, để nguyên vậy đi ra cho roài, *quay qua mọi người* đúng hem, đúng hem?)
Tân Hạ Noãn rất phẫn nộ đối với hành vi của Lục Tử Ngân, nghiến răng nghiến lợi cằn nhằn, “Chẳng qua là dài hơn chút thôi, có gì đặc biệt hơn người?”
Nói xong câu đó, Tân Hạ Noãn bỗng nhiên giật mình che miệng, trời ạ, cô vừa nói gì vậy? Bỗng nhiên cửa phòng tắ mở ra, Lục Tử Ngân nhíu lại hàng lông mi đẹp, “Em còn thấy của ai?”
Tân Hạ Noãn cười gượng, “Không…. Không…”
Lục Tử Ngân nhíu mày, định đi tới, Tân Hạ Noãn còn không hiểu rõ Lục Tử Ngân sao, nếu không trả lời rõ ràng, nhất định anh sẽ khiến cho cô làm ra chuyện hối hận cả đời. Cô lập tức thành thật nói ra. “Trong phim A…” (Kat: hờ hờ, phim A (Adults) tức phim người lớn ^.^)
Lục Tử Ngân giật mình, “Em xem phim A?”
Tân Hạ Noãn nuốt nước miếng, “Không thể sao?”
Lục Tử Ngân day day thái dương, bày ra vẻ bất đắc dĩ, “Cô gái hư!”
“……..” Tân Hạ Noãn làm ra vẻ mặt “cực ngốc”, còn bị lời nói của Lục Tử Ngân làm cho phát thẹn! Trán Tân Hạ Noãn dĩ nhiên đổ mồ hơi lạnh, thật ra lời này không làm cho người ta thẹn thùng, mà khiến cho người ta cảm thấy táo bạo, rõ ràng là cô đã có nhận thức giáo dục tình dục quá tốt, tuy rằng hơi quá mức cụ thể!
Lục Tử Ngân mang theo ý cười trong mắt, “Tắm nhanh lên, anh cũng không muốn thức đêm, ngày mai còn phải đi làm.”
Vậy anh lên giường mà ngủ đi, Tân Hạ Noãn oán thầm.