Tân Hạ Noãn loay hoay, nằm trăn trở ở trên giường một lúc lâu. Cô xoay người bước xuống giường, đi đến bàn học của mình, mở đèn rồi ngồi xuống. Trong lòng cô cảm thấy bất ổn, nhìn chằm chằm vào bức ảnh đặt ngay ngắn trên bàn học. Ảnh chụp là hình cô cùng Mạn Ny năm ngoái được nghỉ phép đi Thailand du lịch, khi đó hai người vẫn còn độc thân. Nhớ rõ Mạn Ny từng nói, cô ấy về sau muốn tìm đàn ông có tiền đồ có thể mua nhà, mua xe. Mà cô yêu cầu không cao lắm, chỉ cần là người tốt, gia đình bình thường cũng có thể, có chức vụ cao hay không cũng không sao. Mạn Ny nói yêu cầu của cô kỳ thật so với cô ấy còn muốn cao hơn. Bởi vì theo như lời cô ấy ” Có thể” là không biết có bao nhiêu khả năng, ai có thể là hình mẫu chuẩn nhất mà cô muốn. Mạn Ny sau này mới hiểu thì ra trong lòng Tân Hạ Noãn đã có người mình thương, cuối cùng cũng biết người nọ là ai – Lục Tử Ngân. Hiện giờ cô không ngủ được, nguyên nhân cũng bỏi vì Lục Tử Ngân vừa nói cho cô hay một việc, ba ngày nữa anh sẽ dẫn cô đi tham gia lễ đính hôn của người bạn, Tân Hạ Noãn biết tiệc đính hôn đó là của ai —— lễ đính hôn của Liêu Tu. Liêu Tu biết Tân Hạ Noãn từ lâu đã có người mình mến, mà hai người họ lại là bạn bè với nhau, từ đầu bạn trai của cô đã nhận ra đó là Lục Tử Ngân. Tuy rằng Mạn Ny nói hai người chỉ là quen biết bình thường, tuy là không biết rõ quan hệ thật sự giữa cô và anh, nhưng cô lại cảm thấy có điều gì đó thực lạ lùng. Cô cùng vị hôn phu tham gia tiệc đính hôn của bạn trai trước, mà vị hôn phu với bạn trai trước lại rất thân thiết, nếu ba người chạm mặt nhau, rất khó tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra? Tân Hạ Noãn vốn sợ xung đột, nếu có chuyện không hay xảy đến cô nhất định sẽ rất hoảng loạn, mà bấn loạn thì cô lại không biết mình nên hành động gì. Cô chỉ muốn quý trọng hiện tại mà mình có, cho dù cô đối với Lục Tử Ngân một chút để ý cũng không nhiều, nhưng không hẳn vì vậy mà cô phớt lờ mọi thứ xung quanh anh.
Cô thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã mười một giờ rưỡi, bình thường cô đã sớm ngủ đến sáng . Bất quá con cú Mạn Ny khẳng định còn chưa đi ngủ. Tân Hạ Noãn liền gọi điện thoại để tâm sự với đứa bạn thân.
Bên kia đầu dây phát ra thanh âm ” Đô…đô ” một lúc lâu, cũng chưa có người nhận. Tân Hạ Noãn ngẩn người chờ đợi, thầm nghĩ không phải hôm nay bạn mình phá lệ ngủ sớm chứ? Tân Hạ Noãn bĩu môi, cô hiện tại đang có nhu cầu trút bầu tâm sự, mà con cú kia ngay lúc này lại vô tình a!
Cô hụt hẫng than thầm, buồn bã gác máy, sau lại nhìn vào danh bạ tìm kiếm vài đứa bạn mà cô có thể tâm sự. Kết quả lật tới lật lui, cũng không tìm được ai. Cô giật mình phát hiện cô sống nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất một người bạn thân, rốt cuộc cũng tìm không thấy một người bạn tri kỉ nào khác, điều này minh chứng chính xác lời mẹ cô đã nói, mỗi ngày chỉ biết trốn ở trong nhà, bạn bè là do mình thường xuyên qua lại, gắn bó chứ không phải lúc buồn, lúc cần là hiện ra sẵn cho mình than thở.
Tân Hạ Noãn nghĩ đến đây, tắt đèn bàn trở lại giường .
Buổi tối đêm dài hơn và tĩnh mịch, Tân Hạ Noãn đang sắp cùng chu công hạ ván cờ, thì đột nhiên di động cô vang lên inh ỏi trong đêm khuya tĩnh lặng. Cô nổi đóa bật ngồi dậy, xuống giường đi lấy điện thoại, hả, là của Mạn Ny, quả nhiên nửa đêm còn phá phách.
“A lô!” Tân Hạ Noãn không kiên nhẫn sẵn giọng một câu.
“Cậu vừa rồi gọi điện thoại cho tớ có việc gì?” Mạn Ny ở bên kia đầu điện thoại không chút để ý nói.
Tân Hạ Noãn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bởi vì mắt bị cận nhìn không rõ ràng lắm. Cô đành phải híp mắt nhìn vào bên góc dưới di động để xem giờ, vừa hay hiện tại là hai giờ sáng, mới vừa loáng thoáng chợp được mắt, ” Người đẹp, tớ mười một giờ rưỡi gọi điện, cậu hai giờ sáng mới gọi lại?”
Mạn Ny ngáp dài, “Lúc cậu gọi mình đang tình nồng ý đượm với Liên Tu, người ta đang ở giai đoạn cao trào mà, không thể vừa tâm sự vừa làm yêu đâu?”
“. . . . . .” Tân Hạ Noãn không khỏi sửng sốt vì lới thú nhận táo bạo của cô bạn, “Làm tới tận giờ này? Anh ta có uống thuốc à?”
Mạn Ny ha hả nở nụ cười, một bên nhai kẹo, một bên mang theo điện thoại nói: “Không biết, có lẽ hôm nay đặc biệt có nhu cầu mà thôi.”
Tân Hạ Noãn ho khan hai tiếng, ” Anh ta đi rồi?”
“Cậu có biết, anh ta chưa bao giờ qua đêm ở bất kì nhà của người phụ nữ nào.” Mạn Ny ý tứ nói, tâm tình cũng phức tạp.
Về phần Tất Phương, Tân Hạ Noãn biết rõ Tất Phương có vô số đàn bà bên ngoài, nhưng dù sao anh ta cũng rất khéo léo ngầm định rõ khoảng cách với họ, cũng tránh được sự phiền phức và lầm tưởng sau này. Tân Hạ Noãn biết rõ mọi chuyện là nhờ Mạn Ny thường xuyên kể lể với cô, vì biết rõ nên cô tin Mạn Ny sẽ không rời bỏ Tất Phương. Hiện tại, Tất Phương có quan hệ công khai với ba vị tình nhân, một người ở thành phố B, bình thường khi nào Tất phương đi công tác ngoại thành mới có thể ở cùng một chỗ, còn một người khác cũng giống như Mạn Ny, đều là trợ lý sau đó kiêm luôn tình nhân, hiện giờ cũng được anh ta bao nuôi, mà cái danh xưng tình nhân này, ngầm là người tình của Tất Phương không phải dễ dàng, theo như Mạn Ny trong lời nói nói, tất cả bọn họ đều rất lợi hại.
Vốn Tân Hạ Noãn nghĩ muốn tán gẫu về chuyện của mình, không nghĩ đến Mạn Ny cần tâm sự đến vậy, cô còn chưa kịp nói hai câu, ” Cậu vẫn là sớm một chút từ bỏ, đừng để chính mình lún càng sâu, người cuối cùng tổn thương cũng sẽ là cậu.”
Mạn Ny dừng một chút, miệng nhóp nhép kẹo. Cô bất cần tự giễu, “Mình cũng không phải là đồ ngốc? Biết rõ anh ta chỉ đang đùa giỡn, mình còn luyến tiếc gì mà đeo bám.”
Tân Hạ Noãn nhất thời không thể nói rõ ý mình, chỉ vì cô thật sự cũng đang trong tâm trạng rối bời. Biết rõ Lục Tử Ngân không thích cô, nhưng cô không có dũng khí rời khỏi anh. Tân Hạ Noãn nhất thời cũng không biết nên như thế nào trấn an cô bạn, chỉ có thể nói: “Có lẽ chúng ta đều giống nhau, là thích bị người khác trêu đùa, không có gì là suôn sẻ cả.”
Mạn Ny đối với điện thoại lộ ra giọng điệu xem nhẹ, ” Vì sao nói chúng ta giống nhau? Cậu tốt số như vậy, thích người ấy mà người ta lại muốn kết hôn cùng cậu, Lục Tử Ngân lại không có người phụ nữ nào khác, cậu làm sao thảm bằng mình?”
Tân Hạ Noãn nghĩ ngợi mông lung, cô quả thật không có gì thua thiệt, tâm lý dần có chút buông lỏng, nhưng nội tâm vẫn có chút không yên, làm cho cô không thoải mái! Cô đành tùy tiện nói: ” Đang lo lắng cho hôn lễ ngày mai, mình sợ gây ra sai lầm.”
“Sao mà không loạn, cậu có nghĩ cũng không thể tưởng tượng ra.”
” Sao lại nói vậy?” Thần sắc Tân Hạ Noãn hơi kích động, linh cảm của Mạn Ny thường rất chính xác.
“Cậu có biết vợ sắp cưới của Liêu Tu là ai không?”
” Cậu nói thử xem. . . . . .”
” Cô ta là viên ngọc quý của trùm bất động sản trong nước, tính tình không tốt lắm, rất hay ghen còn kiêu ngạo nữa, nói chung là dạng tiểu thư ngang ngược, phách lối và kiêu kì, mà nghe đâu cô ta không thích tiếp xúc với người lạ, không biết duyên phận thế nào mà bạn trai trước của cậu có thể hấp dẫn được cô ấy, còn khiến cô ta chủ động cầu hôn.”
Tân Hạ Noãn nghẹn họng chết trân, ” Sao, phụ nữ có thể chủ động cầu hôn với đàn ông?”
“Cũng không phải là lạ, người phụ nữ này xem như là rất có can đảm đi. Có thể thấy được cô ấy rất lợi hại, rất là yêu mến Liêu Tu. Nếu biết cậu là bạn gái trước của Liêu Tu, không chừng có thể nổi cơn ghen a, xem ra với tính tình của anh ta nói không chừng sẽ không dễ dàng mà buông tha cậu đâu.”
Tân Hạ Noãn càng nghĩ càng sợ, một cô gái táo tợn như vậy, cô dù có bản lĩnh thế nào cũng không thể trêu vào, hơn nữa tính tình cô vốn thuộc loại người sokín đáo, sống theo khuôn phép, nhã nhặn sợ nhất nếu là gây chuyện, cô cũng hiểu rõ vấn đề của chính mình, là họa do Liên Tu buộc vào người cô, cô xem như cầm chắc tiêu đời rồi. Nghĩ đến đây, Tân Hạ Noãn vẻ mặt ai oán, “Tớ có thể không tham dự được không?”
“Cậu đi mà hỏi ông xã tương lai ngọt ngào của cậu ấy, bất quá cậu mà không tham gia, sẽ khiến hôn phu cậu mất mặt cho xem, đến lúc đó ông xã không vui thì sẽ. . . . . .”
Tân Hạ Noãn không muốn Lục Tử Ngân không vui. Cô giữ vững hô hấp, vẻ mặt lộ ra biểu tình bất khuất, ” Tớ sẽ đi, dù không thường đối đầu, tớ quyết không để thua trước cô ta.”
“Trời, quả nhiên ông xã yêu quý của cậu có sức hút cực đại thật, khiến cho đại rùa Tân Hạ Noãn dám trực diện đối mặt, đúng như người ta hay nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hạ Noãn, tớ thấy cậu trước mắt đã bị Lục Tử Ngân thuần phục hoàn toàn.”
Tân Hạ Noãn vẻ mặt ai oán, anh là ngang ngược, cố chấp giữ lấy cô, cô quả thật đã muốn bất lực với bản thân.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, cô là bị Lục Tử Ngân làm cho tỉnh giấc, cô lười biếng xốc chăn lên, hai mắt mập mờ phẫn nộ nhìn chằm người đang ngồi ở bên giường là Lục Tử Ngân. Cô thực không đồng tình với lối tư tưởng phóng khoáng của mẹ mình, có thể không kiêng dè cho phép Lục Tử Ngân thân mật vào phòng ngủ của cô, Lục Tử Ngân rất giống như trước đây, thích kẹp lấy cái mũi của cô khiến cô thở không nổi mà tỉnh lại trong hối hả.
Lục Tử Ngân hơi hơi nheo mắt vừa hay bắt gặp áo ngủ Tân Hạ Noãn, trên áo là nhân vật phim hoạt hình có cái đầu dài rất ngộ nghễnh. . . . . .
Lục Tử Ngân lắc đầu, ” Anh còn nghĩ em lớn thế này sẽ mặc đồ ngủ thật sự quyến rũ và có phần nữ tính hơn chứ.”
Tân Hạ Noãn tỏ vẻ lơ đễnh không thèm nghe đến, không biết tuổi trẻ thường hay bốc đồng? Cô rời giường loay hoay mãi với tủ quần áo, rồi từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồng phục công sở thường ngày tùy tay ném chúng ở trên giường, mà người ngồi đối diện ở trên giường không chút động đậy, hướng Lục Tử Ngân thản nhiên nói: ” Có nghĩ ra bên ngoài chờ một chút, em cần thay quần áo.”
Lục Tử Ngân khẽ nhíu mi, “Ngại cái gì, sớm hay muộn gì chúng ta cũng ‘ tận tường ’ lẫn nhau, cũng hay là có thể làm quen trước, miễn cho đến lúc đó anh khỏi thất vọng nhiều lắm.”
“. . . . . .” Vô cùng nhục nhã! Tân Hạ Noãn dường như nghiến răng nghiến lợi muốn xông đến, tuy rằng ngực cô có hơi bằng phẳng, nhưng không nhất thiết phải liên tưởng đến! Cô quát lớn một tiếng, “Đi ra ngoài, ngay lập tức, lập tức ra ngoài.”
Lục Tử Ngân ngược lại khẽ nở nụ cười, đứng dậy nhìn qua cô, là cố ý liếc xem một lượt ‘ chăm chú vào chỗ bằng phẳng ấy ’, nhìn cô trêu tức nén nhịn cười, “Thất vọng rồi, thất vọng, không phải là anh mà là em.”
Tân Hạ Noãn trực tiếp đẩy anh ra ngoài, tự tay khóa chốt phòng kĩ càng, dựa vào ván cửa thở phì phò nhìn bộ dáng mình phản chiếu trên tấm gương, lại nhìn dò xét về phía ngăn tủ quần áo, cảm giác chính mình có gì đó thất vọng rồi, cô nên thử qua. . . . . . ORZ, quả nhiên cần nhờ đến chúng a. . . . . .
Lúc Tân Hạ Noãn ra ra khỏi phòng, thì nhìn thấy Lục Tử Ngân không có xuống lầu, vẫn đứng ở cửa chờ cô. Hôm nay Tân Hạ Noãn mặc một chiếc đầm công sở nhã nhặn mà tinh tế, không hẳn quá cầu kì, nhìn tổng thể mang đến cảm giác nghiêm túc rất nhiều. Lục Tử Ngân lại nhíu mi, “Có vẻ nó lớn hơn nhỉ?”
Nơi đó cô đương nhiên biết anh là đang đề cập đến cái gì, cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mắt nhắm mắt mở liếc anh một cái, ” Có vần đề à.” Cô thản nhiên nhanh chóng đi xuống lầu. Kỳ thật trong lòng cô cũng rất bối rối, cô khi nãy mới bị anh đả kích nặng nề, cô cố tình mặc khác thường ngày cài áo sâu vào một nấc….
Xuống lầu sau Tân Hạ Noãn phát hiện ba mẹ cô không ở nhà, trên bàn cũng không có bữa sáng như thường lệ. Tân Hạ Noãn sửng sốt, xoay người nhìn về phía Lục Tử Ngân. Lục Tử Ngân nói: “Mẹ em đưa chó đi công viên, nhân tiện muốn ba em đi tản bộ tránh bị bệnh béo phì, nên cả hai đều ra khỏi nhà từ sớm.”
Tân Hạ Noãn trên mặt hơi đăm chiêu, chó so với con gái còn quan trọng hơn sao, bữa sáng đều không có chuẩn bị cho cô.
Lục Tử Ngân nâng tay lên rồi nhìn vào đồng hồ, “Thời gian còn sớm, em đi làm bữa sáng đi. Vừa rồi nhìn vào tủ lạnh, thấy rất phong phú, anh tin tưởng em có thể làm ra một phần bữa sáng ngon lành.”
“Sao?” Tân Hạ Noãn trong lòng đang thầm tính toán tìm một chỗ ở bên ngoài ăn, tên to xác này lại ra lệnh cô vào tận bếp làm bữa sáng?
Lục Tử Ngân nhíu mày, “Có vấn đề sao? Đừng nói với anh em không biết nấu cơm.”
Hay nói giỡn sao, cô có tệ đến vậy. . . . . . Nhưng Tân Hạ Noãn còn chưa kịp nói, chỉ là hung hăng, bướng bỉnh phủ nhận, ” Anh chờ xem.” Nhanh nhạy, hấp tấp chạy vào phòng ăn bắt đầu gây ra tai họa. Từ nhỏ đến lớn, cơm đưa đến tận miệng chưa từng tự thân ra tay, đây là Tân Hạ Noãn lần đầu tiên xuống nhà bếp, nhìn khắp nhà ăn bày biện này đó vài dụng cụ linh tinh, phiền toái cả người cùng tinh thần bắt đầu rã rời. Cô mở ra tủ lạnh nhìn xem có gì đó có thể ăn được, quyết đoán lấy ra trứng và sữa.
Trứng ốp la, chuyện nhỏ! Sữa càng đơn giản, cho vào lò vi ba là xong!
Lục Tử Ngân ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, ánh mắt vẫn dõi theo Tân Hạ Noãn mọi nhất động ở trong bếp. Anh thật sự tò mò cô gái nhỏ này có thể làm ra thứ gì? Anh chỉ là thuận tiện mở miệng Tân Hạ Noãn nếu không làm, anh cũng sẽ không ép.
Bỗng nhiên anh ngửi thấy một mùi khét. Anh không khỏi thầm cười, quả nhiên. . . . . .
Tân Hạ Noãn nhìn vào dĩa trứng ốp la bị cháy đen một phần để bên, bắt đầu thực hành có điểm không tệ, tỏ ra thực vừa lòng hào hứng. Mặc dù lần đầu tiên thất bại, nhưng lần thứ hai sẽ thành công, trẻ nhỏ rất dễ dạy. Cô cũng không phải rất hậu đậu.
Cô tự tin bưng dĩa trừng ốp la ra ngoài, tỏ vẻ như bình thường đem trứng ốp la đặt ở trước mặt Lục Tử Ngân, cười tủm tỉm nói như đắc ý: ” Ha ha, nếm thử xem.”
Lục Tử Ngân một tay chống đầu, vẻ mỉm cười ý tứ đem đĩa thức ăn đưa trả cho cô, “Anh sáng sớm không có thói quen ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ.”
Tân Hạ Noãn sửng sốt, “Em đi làm trứng luộc cho anh.” Tân Hạ Noãn xoay người muốn đi vào nhà bếp lần nữa, Lục Tử Ngân nhanh tay giữ cô lại, ” Được rồi, không cần phiền phức như vậy, anh chỉ tùy miệng nói thôi.” Lục Tử Ngân đem phần trứng bị cháy ở chính mình trước mặt, dùng chiếc đũa kẹp lấy, hai ba lượt liền ăn xong. Tân Hạ Noãn e dè nở nụ cười, nhìn anh một cách triều mến, anh còn ý tứ để phần không bị cháy để lại cho cô.
Lục Tử Ngân lại dùng chiếc đũa đem phần trứng còn lại hờ hững bỏ vào miệng. . . . . .
Lục Tử Ngân còn trêu đùa nói: “Xem ra anh hôm nay phải uống rất nhiều trà, để dạ dày được thanh lọc .”
Tân Hạ Noãn nội tâm phi thường chống đối, kêu gào hướng Lục Tử Ngân mà cào cấu, không muốn ăn cũng không ai miễn cưỡng anh ấy ăn, cô còn chưa có ăn bữa sáng, tên đàn ông ngang tàng này. . . . . .