Liễu Như Yên đi Vân Hoa tự cầu phúc cho Tiểu Vân thị, không biết nàng ta nói gì với Liễu lão gia mà ông ta bắt Liễu Khê đi cùng.
Không biết Liễu Như Yên tính toán cái gì, không lẽ muốn hủy thanh danh của nàng? Liễu Khê sờ mặt, trong đầu đen thui thui, nói không chừng lúc đó thật sự gặp thanh niên tài tuấn tới cứu thì sao?
Có thể xuất môn một chuyến, Liễu Khê vui vẻ vô cùng, không chừng có thể tìm được tin tức của người kia.
Vì phải đi Vân Hoa tự từ sớm nên Liễu Khê bị người gọi dậy rất sớm, nửa mơ nửa tỉnh thay quần áo, sau đó lên xe ngựa cách gì cũng chả rõ.
Liễu Như Yên chán ghét nhìn Liễu Khê đang dựa người ngủ gà ngủ gật, đúng là con heo, chỉ biết ngủ.
Nếu không phải đi Vân Hoa tự có thể gặp Tề Hằng Chi thì nàng ta sẽ không đem Liễu Khê theo. Kiếp trước, Tề Hằng Chi luôn nhớ Liễu Khê mãi không quên, kiếp này, nàng cho hắn thấy hồng nhan tri kỷ trong lòng hắn là người thế nào.
Tề Hằng Chi là tên của Tề hầu, là chồng của Liễu Như Yên ở kiếp trước, cũng là người mà nàng ta oán hận nhất. Huống chi, kiếp trước, Liễu Khê không phải không có tình với hắn, nhưng lại dùng lời lẽ chính nghĩa từ chối hắn, khiến cho hắn dùng mọi thù hận ném lên người nàng. Rõ ràng, nàng ta mới là chính thê của hắn.
Đời này, Liễu Khê, ngươi phải ở cạnh hắn mới tốt. Liễu Như Yên giấu sự lạnh lẽo trong mắt, nở nụ cười tao nhã.
Vân Hoa tự ở ngoại ô, trên núi Vân Hoa, xung quanh chùa là những cây cổ thụ xanh um tươi tốt, ánh nắng chiếu vào, sáng sủa vô cùng, chỉ cần có gió thổi thì có thể nghe được tiếng thông reo.
Lúc ở hiện đại, Liễu Khê đi vào chùa chiền, phần lớn là để du ngoạn và ngắm cảnh, chưa từng nghĩ tới để cầu thần bái Phật. Có điều, người đi vào chùa chiền, ai cũng là người tiều tụy, quỳ gối xin Phật tổ phù hộ, nàng không thích cũng phải làm.
Đợi sau khi lạy Phật tổ xong, nàng cùng Liễu Như Yên đi theo một tiểu ni cô tới thiện phòng thanh tĩnh. Mấy nha hoàn nhanh tay lẹ chân thu thập mọi thứ cho hai người.
Đồ ăn trong Vân Hoa tự không tồi, đồ chay nhưng rất ngon miệng, Liễu Khê ăn rất vui. Liễu Như Yên nhíu mày, ghét bỏ nhìn Liễu Khê, dịch dịch người, cách Liễu Khê xa một chút.
Đợi sau khi dùng đồ xong, Liễu Khê muốn ngủ trưa, nâng tay che miệng ngáp một cái. Người hầu hạ bên người Liễu Như Yên nói nhỏ với nàng ta một chút.
Liễu Như Yên lộ vẻ vui mừng, kéo cánh tay Liễu Khê “Muội muội, nghe nói ở sau lưng Vân Hoa tự có cây xanh, suối mát, có vẻ rất đẹp, chúng ta đi xem thử đi”
“Tỷ tự mình đi đi, ta muốn nằm một chút, mệt” Liễu Khê nâng mắt, không thèm nhúc nhích.
“Một mình muội ở đây sao tỷ có thể yên tâm? Đi thôi, coi như bồi tỷ tỷ một chút” Liễu Như Yên dùng giọng điệu thương lượng nói.
Khóe miệng Liễu Khê co giật, thật ra nàng không sợ Liễu Như Yên làm gì, có mấy nha hoàn bà tử đi theo hai người mà. Cái gì mà giai nhân tài tử hẹn hò sau núi, các ngươi xem đám người hầu này là người chết à?
Không lay chuyển được Liễu Như Yên, Liễu Khê bị tha ra khỏi thiện phòng, chán nản đi theo nàng ta.
Trên đường đi có mấy thiếu gia tiểu thư mang theo nha hoàn lên Vân Hoa tự, thấy khuôn mặt bị hủy của Liễu Khê đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, làm cho nàng không biết nói gì. Bọn họ nên đi xem phim 3D của Resident Evil đi, một đám người nhát gan.
Đi vào trong rừng thông, có một toà lương đình, bên cạnh lương đình là dòng suối trong vắt.
Hai người đi vào trong đó thì phát hiện đã có người tới trước.
Liễu Khê nhớ tới kịch bản, trong sách không quá mức trói buộc tiểu thư khuê các, chỉ cần mang theo nha hoàn bà tử thì mấy vị tiểu thư có thể đi ra ngoài du ngoạn. Nếu có gặp công tử nhà ai cũng có thể đàm luận thi họa, vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thị vệ thị nữ ở đó, nếu chỉ có cô nam quả nữ thì không thể.
Vì thế lúc đám thị vệ thị nữ của ba người kia thấy cũng hào phòng hành lễ với Liễu Như Yên, hơn nữa lúc thấy Tề Hằng Chi, khóe miệng nàng nở nụ cười.
“Liễu gia đại tiểu thư? Mời” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Đa tạ Tề gia lang quân” Liễu Như Yên cũng tự nhiên hào phóng, nhấc chân đi vào trong đình, lưng thẳng tắp, càng phát ra vẻ phong tư trác tuyệt, giống như mấy cây đại thụ ngạo nghễ bên ngoài.
“Vị này là?” Ba người dừng mắt trên người Liễu Khê, may mắn cả ba đều có mười phần định lực, nhìn thấy khuôn mặt đầy vết sẹo của Liễu Khê cũng không thất lễ.
“Muội muội của ta, Liễu gia nhị tiểu thư” Khóe miệng Liễu Như Yên nâng lên, cười giới thiệu. Thật sự rất tốt, ngay cả chồng trước của Liễu Khê, thất vương gia Lí Dật cũng có đây, thật sự rất tốt.
[Đinh! Người chơi chú ý, nam chính Lý Nhiên xuất hiện, nam phụ Lí Dật xuất hiện, nam phụ Tề Hằng Chi xuất hiện]
Liễu Khê không thể không thừa nhận, ba người này đều là mỹ nam tử, hơn nữa trong sách, cả ba đều yêu thích nữ chính. Đáng tiếc, hai người kia, một giấu đi tình yêu một thì bị nữ chính hại.
Hoàng đế Lí Nhiên khí thế mười phần, mang theo hơi thở của người ngồi trên uy áp, khiến cho Liễu Khê cảm thấy khí phách uy vũ, tóm lại, mỗi cử chỉ của hắn đều lộ ra thân phận bất phàm.
Thất vương gia cũng có mấy phần giống Lí Nhiên, khuôn mặt đẹp hơn Lí Nhiên mấy phần, khí độ quanh người là sự dịu dàng tiêu sái.
Mà Tề Hằng Chi, Liễu Khê cảm thấy có gì đó đâm trong mắt, mẹ ơi, người này bộ dạng rất tốt, môi hồng răng trắng, phiêu dật như tiên. Loại khí chất thanh dật này khiến người khác cảm thấy vô cùng ẻo lả, không đủ mạnh mẽ.
Chậc chậc, khuôn mặt này quả thật có thể nhìn để ăn cơm, Liễu Như Yên cũng quá ác, có thể đâm mười nhát dao lên khuôn mặt này, khiến hắn trở thành kẻ quái dị, đem người này ném vào thanh lâu phục vụ mọi người nữa chứ.
“…” Liễu Khê chán nản nhìn bốn người vui vẻ nói chuyện, Đại Yến quốc chú ý tới tướng mạo cũng như tài tình. Tuy rằng Liễu Khê có thể đọc được ba trăm bài thơ đường nhưng mà nàng không muốn làm cái loại tài nữ kia.
Cái gì gọi là nền, gọi là cây thêm màu, Liễu Khê phát huy rất tốt.
Nhìn đồ ăn và rượu ngon trên bàn, Liễu Khê trừng mắt nhìn, nàng đói bụng nhưng muốn ngủ hơn.
“Liễu nhị tiểu thư nếm thử xem, đây là đầu bếp nhà làm, hương vị không tồi” Thất vương gia thấy Liễu Khê ngẩn người, đành nói một câu.
“Cảm ơn” Liễu Khê mỉm cười ngọt ngào với thất vương gia, nói cảm ơn. Cầm lấy một cái bánh cắn một cái, a, mùi sữa, ngọt ngào vô cùng. Mắt sáng lên, vui vẻ ăn điểm tâm.
Trong lòng thất vương gia cảm thấy thương tiếc, ánh mắt này xinh đẹp vô cùng, trong suốt không thấy đáy, nếu không phải trên mặt có vết sẹo thì nhất định là một mỹ nhân.
Liễu Như Yên trò chuyện vui vẻ với ba người cũng thoáng nhìn Liễu Khê cô đơn ăn điểm tâm, trong lòng càng vui vẻ, trên mặt nở nụ cười sáng lạn khiến ba người kia thất thần.
[Độ hảo cảm của nam chính Lí Nhiên với nữ chính Liễu Như Yên tăng mười điểm, của nam phụ Lí Dật với nữ chính Liễu Như Yên tăng 10 điểm, nam phụ Tề Hằng Chi với nữ chính tăng 20 điểm]
Đợi sau khi Liễu Khê ăn điểm tâm xong, đám người Liễu Như Yên cũng nói chuyện vui vẻ, bốn người làm mấy bài thơ, lại nói chuyện lạ, bát quái, cảm thấy mỹ mãn vô cùng. Đợi sau khi Liễu Như Yên và Liễu Khê rời đi thì thất vương gia nói với Tề Hăng Chi “Tiểu tử ngươi có phúc thật, Liễu gia đại tiểu thư xinh đẹp như hoa, lại có tài”
Tề Hằng Chi nở nụ cười, không đáp lời.
“Khê Nhi, muội thấy ba người kia thế nào?” Liễu Như Yên cố ý hỏi Liễu Khê.
“À, bộ dạng cũng tốt, nhìn rất vui mắt” Liễu Khê miễn cưỡng ngáp một cái, nhún vai nói “Thê tử của bọn họ sau này rất có phúc”
Bộ dạng không cần thiết khiến Liễu Như Yên co giật khóe môi, Liễu Khê này nói thật hay giả vậy? Nhìn Tề Hằng Chi cũng không động tâm.
“A, Liễu nhị tiểu thư kia giống như không xem trọng chúng ta, haha” Công phu ba người trong đình không tồi, huống chi đám người Liễu Khê đi chưa xa, dĩ nhiên nghe được lời của nàng “A, Hàn Chỉ tới, bây giờ người này mới tới, nên phạt ba ly rượu”
Sau đó một nam tử mặc đồ màu lam đi tới, làn da trắng nõn như bạch ngọc, khuôn mặt giống như kiệt tác của ông trời, hoàn mỹ khiến người khác điên cuồng. Đôi mắt kia rất đen, cũng hút hồn người khác, nhưng trong đó không chút tình cảm mà tràn đầy hắc ám lẫn sát khí.
Người kia thấy Liễu Khê và Liễu Như Yên nhưng không dừng lại mà đi lướt qua.
Lòng Liễu Khê nhảy dựng lên, người này là hắn!
Nhưng mà hắn không thèm nhìn nàng một cái, giống như không quen vậy.
“Tỷ tỷ, người lúc nãy là ai thế?” Liễu Khê nhịn không được hỏi Liễu Như Yên.
“Lan Lăng hầu Hàn chỉ” Liễu Như Yên nhỏ giọng nói, giống như sợ Hàn Chỉ nghe được. Người này ở Đại Yến quốc rất nổi danh, là Chiến Thần lãnh huyết vô tình, ai dám cùng hắn tranh phong?
Mà ngay cả Tề Hằng Chỉ cũng không thể, bao nhiêu người yêu hắn, nhưng không ai dám nói với hắn một chữ.
Liễu Khê nắm chặt tay, không hiểu sao nàng cảm giác được hắn đang tức giận, mà trong sự tức giận này mang theo sự bất đắc dĩ, cảm giác này khiến nàng đau đớn vô cùng.
“Hàn Chỉ!!” Liễu Khê cắn môi, xoay người hô một tiếng.
Liễu Như Yên hoảng sợ, muội muội này muốn làm gì?
Ba người trong đình cũng ngạc nhiên, Tề Hằng Chi mở miệng “Dám gọi Hàn Chỉ lại, người kia đúng là không có mắt, tự rước nhục”
“Ta hoa mắt sao? Hàn Chỉ dừng lại? Còn quay người?” Thất vương gia béo một cái lên chân mình, kinh ngạc không thôi.
“Ta thích chàng!!” Lần nào cũng khiến hắn đau lòng, lần nào cũng là ta rời khỏi hắn trước, lúc này ta sẽ nói với hắn, ta rất thích hắn.
Lời này vừa nói xong thì toàn bộ người ở đó đều im lặng.
Con ngươi đen của Hàn Chỉ nhìn Liễu Khê, trong đó không có chút dao động cảm xúc, môi mỏng mở lên nói một chữ “Ồ”, sau đó nhắm mắt, xoay người rời đi.
Liễu Khê nâng tay ôm ngực, cố gắng đem nước mắt nuốt vào, không sợ, không sợ, lúc này đổi lại là nàng thích hắn.
“Xuy” Liễu Như Yên nở nụ cười châm biếm, thì ra người lần này muội muội coi trọng là Lan Lăng hầu.
Hai người chưa trở về Liễu phủ thì chuyện Liễu gia nhị tiểu thư bị hủy dung tỏ tình với Lan Lăng hầu Hàn Chỉ đã truyền khắp kinh thành.