Cuối cùng, Kim Na không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Thế là nửa đêm nửa hôm cô ta đến gọi cửa nhà Lý Bối Nhĩ. Khi ấy Lý Bối Lỗi đang mặc chiếc quần đùi thể thao, tiện tay rút chiếc áo phông rộng mặc vào rồi ra mở của. Kim Na ngại ngùng đứng ngoài cửa lí nha lí nhí vẫy tay: - Chào anh! Em tìm Bối Nhĩ ạ. - Bối Nhĩ ngủ rồi. - Anh uể oải nói. Thực ra không cần cô ta nói thì anh đã biết ý định của cô ta rồi. Anh quá rõ đám bạn của Lý Bối Nhĩ. Khi học ở Học viện Điện ảnh, cô thường bị bạn bè cùng lớp lôi ra phố mua đồ ăn thức uống. Cứ như thế, tự nhiên Lý Bối Nhĩ trở thành chiếc máy rút tiền tự động và di động của họ. Hầu như cô chẳng hề để ý gì đến chuyện này, mặc dù Lý Bối Lỗi đã nhiều lần nhắc nhở cô: - Tiền không mua được tình bạn đâu. – Cô khóc rồi ném túi đồ vào mặt anh. Cô không biết ngoài tiền ra, cô còn có gì để kéo gần khoảng cách với họ. - Em vào được không ạ? - Kim Na thận trọng hỏi anh. - Tôi đã nói rồi mà, Bối Nhĩ đi ngủ rồi. - Anh chán ngán nhắc lại. Trong lòng anh hiểu rõ, nếu không gặp phải chuyện gì thì chắc chắn cô ta sẽ không đến thăm lúc nửa đêm thế này. Từ nhỏ Lý Bối Lỗi đã như vậy. Xưa nay anh chỉ mỉm cười với người mình quý. Anh thẳng thắn, lương thiện và có con mắt nhìn người rất tinh tường. Ai tốt ai xấu, trong lòng anh đều có cán cân định rõ. Còn Bối Nhĩ thì hoàn toàn ngược lại. Từ nhỏ cô đã sống thu mình, hầu như không bao giờ có thể phân biệt được ai là người đối xử tốt với cô thât sự. Người càng yêu thương cô thì lại càng bị cô làm tổn thương, cứ như cả đời này đối phương mắc nợ cô vậy. - Vậy… em đợi cậu ấy ở đây nhé. - Kim Na kiên định nhìn Lý Bối Lỗi, đôi mắt cô mở to lấp lánh. - Cô cứ tự nhiên. - Ai thế anh? - Trong khoảnh khắc Lý Bối Lỗi vừa định khép cửa lại thì Bối Nhĩ từ trên nhà đi xuống. - Là tớ, Kim Na đây. - Kim Na lớn tiếng gọi ngoài cửa. - Anh để cho cậu ấy vào đi. - Cô xua tay với Lý Bối Lỗi. - Bối Nhĩ… - Anh chau mày nhìn cô, bởi anh có linh cảm cô sẽ gặp một cơn sóng gió từ người đến quấy rầy này. - Không sao đâu. Anh đi ngủ đi. - Có gì thì em gọi anh nhé. - Anh không yên tâm dặn dò. - Em biết rồi. Cô biết vì sao Kim Na đến. Bởi mấy ngày trước, Kim Na bỗng đến tìm cô và nhờ cô đi tìm người chồng lâu ngày không về nhà của mình. Thậm chí, cô ta còn đạo diễn một vở kịch đợi chồng quay về xem. Lý Bối Nhĩ khuyên cô ta không nên làm như vậy nhưng cô ta không nghe. Kết quả thì sao? Cô ta đã thật sự đánh mất cuộc hôn nhân của mình. - Cậu nói đi. Có chuyện gì vậy? - Lý Bối Nhĩ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa rộng thùng thình ngồi xuống trước mặt cô ta. - Bối Nhĩ… - Cô ta khóc gọi tên cô, - Tớ không tìm thấy anh ấy. Tớ đã đi khắp nơi. Tớ… Cô ta quỳ xuống nền nhà giống như một chú chó lang thang bị người ta vứt bỏ. Lý Bối Nhĩ cảm thấy chán nản: Ðây là cuộc sống mà cô ta đã chọn ư? Kim Na cao ngạo đi đầu mất rồi? Kim Na đã từng làm vô số nam sinh ở khoa Diễn xuất nghiêng ngả đi đâu mất rồi? Hồi đó, cô ta đã vứt bỏ lý tưởng vì cuộc hôn nhân này, vậy mà cuộc sống lại đáp trả cô ta tình cảnh đáng thương như vậy ư? Bối Nhĩ cúi người quỳ xuống trước mặt cô ta. Họ lặng lẽ nhìn nhau không nói câu nào. Cô có cảm giác như cuộc đời này quá bất công với cô ta. -Tối nay, cậu ngủ ở đây nhé. - Cô lấy tay gạt những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt Kim Na. - Tớ nên làm thế nào đây? - Kim Na nắm chặt tay cô. - Cậu nên đến xin lỗi anh ấy. - Cô nói. - Không ích gì đâu. - Cậu cứ thử đi. - Nếu là cậu, liệu cậu có tha thứ không? Bối Nhĩ lắc đầu. Trong đầu cô vẫn hiện lên khuôn mặt của Đặng Bành khi anh ta nhìn cảnh đó: Thời điểm anh gõ vào cửa kính xe ô tô của Kim Na trong mưa, anh đã nhìn thấy cô ta đang nằm ôm chặt lấy cổ người đàn ông trong chiếc xe hơi sang trọng mà anh đã mua cho cô ta. Anh không nói câu nào, quay người bỏ đi… Vốn dĩ, cô ta chỉ diễn một màn kịch nhỏ để trả đũa việc lâu ngày anh không về nhà, nhưng không ngờ anh lại nghĩ đó là thật. Cô ta giải thích với anh. Anh đã lắng nghe, nhưg dù sao anh cũng không thể sống cùng cô ta được nữa. Anh đã lấy cô ta năm cô ta tràn đầy ước mơ lý tưởng. Sau đó, do công việc bận rộn nên anh ít có thời gian chăm sóc cô ta, không những cô ta không hiểu mà còn thường xuyên cãi nhau với anh. Thậm chí, cô ta còn tìm mọi cách để thử thách tình yêu của anh. Cuối cùng, anh đã quá mệt mỏi và đề nghị cô ta ly hôn, còn anh lặng lẽ chuyển ra khỏi căn hộ cao cấp mà họ đang sống cùng nhau. Có trách chỉ trách tình yêu của họ quá ích kỉ. Hai người ích kỉ sống với nhau thì làm sao có thể chung sống được chứ? - Kim Na, cậu biết không? Tình cảm là thứ không được phép thăm dò. - Tớ biết. – Cô ấy nói. Cuối cùng, khi cô ta hiểu được thì mọi chuyện cũng đã quá muộn rồi. Do cô ta luôn thăm dò cuộc hôn nhân của họ và đẩy nó xuống vực sâu, tận đáy vực. Và cũng bởi cô ta không còn đủ tự tin vào nhan sắc của chính mình nữa, cô ta biết thời gian vô tình đang cướp dần sắc đẹp của mình. Mặc dù năm tháng chưa để lại nhiều dấu tích thăng trầm trên mặt cô ta nhưng bàn phấn đầy đồ trang điểm cao cấp đã nói với cô ta rằng tuổi trẻ của cô ta đang dần qua đi nhanh chóng. Điều càng khiến cô ta hoang mang là sự nghiệp của anh càng ngày càng thành đạt, những cô gái đẹp vây quanh anh nhiều như cá dưới sông. Một người sớm mất đi ước mơ lý tưởng, nhan sắc lại tàn phai theo năm tháng như cô ta thì lấy gì để đấu tranh với họ chứ. Cô ta gục đầu vào vai Lý Bối Nhĩ khóc lóc hồi lâu. Đợi đến khi cô ta ngẩng đầu lên thì vai Lý Bối Nhĩ đã ướt đẫm một mảng lớn. - Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại được thì tốt biết mấy. – Khi dìu Kim Na lên lầu, Lý Bối Nhĩ rầu rĩ nói một câu. Thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại. Nó cũng giống như cốc nước đổ rồi sẽ không lấy lại được. Bạn chỉ có thể học cách lặng lẽ chịu đựng mà thôi. Gặp gỡ rồi chia ly là những vở kịch mà cuộc sống không ngừng diễn ra, vì thế buồn thương, đau khổ cũng dần trở nên quen thuộc. Trong những vở kịch hoa lệ mà bi thương của đời người, chúng ta đều nghe thấy tiếng chỉ huy các diễn viên. Thậm chí, khi bạn may mắn được đóng vai diễn viên chính, bạn cũng không thể làm chủ được tình huống của vở kịch, bạn chỉ có thể nghe theo đạo diễn cuộc sống chỉ huy mà thôi. Hôm đó, Kim Na nằm trên chiếc giường công chúa của Lý Bối Nhĩ và hỏi cô: - Cậu đã bao giờ hối hận về chuyện mình làm chưa? - Rất nhiều. - Cô nói. - Chuyện cậu hối hận nhất là gì? - Kim Na hỏi cô. - Không phải một chuyện mà là hai chuyện. - Cậu nói thử xem nào. Ðúng là cô đã từng làm rất nhiều chuyện khiến bản thân phải hối hận. Hồi nhỏ, cô thường ăn vụng sô cô la trong hộp kẹo của anh Lý Bối Lỗi. Vì cô rất thích những chiếc giấy kẹo đầy màu sắc đó nên cô đã cất chúng đi để gói những viên đá nhỏ và bỏ lại vào trong hộp kẹo. Có một lần, khi anh Lý Bối Lỗi đi thi đấu về, hình như anh ấy nhận được phần thưởng gì đó, nên anh ấy vui mừng mở hộp kẹo ra và lấy một viên bỏ vào mồm. Vừa nhai, anh ấy đã bị gãy ngay chiếc răng cửa. Đến tận bây giờ, anh Lý Bối Lỗi vẫn không đám động đến thứ có tên là “sô cô la” nữa. Nhưng những điều đó cũng theo thời gian mà trôi vào dĩ vãng, chỉ duy có năm cô bỏ nhà đi là cô không thể nào quên được. Và cô càng chẳng thể ngờ được anh Lý Bối Lỗi đã vì cô mà ở lại. Thực tế là cô cũng không mong anh vì cô mà vứt bỏ thứ gì, cô chỉ không muốn đối mặt với sự chia ly. Khi đó, bà nội của họ đã quỳ xuống nền xi măng cầu xin cô: - Cháu đi khuyên anh trai cháu đi. Anh ấy đã vì cháu mà vứt bỏ cơ hội đi học ở Anh. Cháu biết thế nghĩa là sao không? Cô không nói gì, cô ngước nhìn những đám mây đang trôi bồng bềnh trên bầu trời mà không chớp mắt. Bầu trời quê hương trong xanh biết mấy. Những đám mây từ phía xa kia biến từ hình dạng chú chó con sang hình dạng con voi, rồi lại biến thành bông hoa loa kèn, nhưng rốt cuộc rồi gió cũng thổi tan. Cuối cùng, cô đã không đi khuyên can anh. Nhiều năm sau, có lần cô đang đi trên phố rồi vô tình nhìn thấy trên màn hình lớn có một nhạc sĩ trẻ chơi đàn dương cầm mà ai ai cũng biết tới, đang kể về kinh nghiệm biểu diễn ở Nhật Bản hồi nhỏ của mình, và khi ấy cô bỗng nhớ đến anh Lý Bối Lỗi, nghĩ về thần thái vui mừng tự hào trên khuôn mặt bà nội khi nói chuyện với người khác: - Bối Lỗi nhà chúng tôi là số một đấy… - Lúc đó, nước mắt cô trào ra. Vậy là cuối cũng cô cũng đã hiểu năm đó, anh Lý Bối Lỗi từ bỏ cơ hội nghĩa là gì? Nhưng đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn. Kim Na nằm xấp trên giường chăm chú nghe rồi cô ấy giương cao ngón tay cái ra trước mặt cô mà nói: - Tớ thật ngưỡng mộ cậu. - Cậu ngưỡng mộ tớ điều gì? - Cậu có một người anh trai thương yêu cậu vậy cơ mà. Cô cúi đầu mỉm cười. Từ năm đó, Lý Bối Lỗi không hề tham gia bất kì một cuộc thi nào nữa. Tuy anh vẫn luôn kiên trì tập đàn nhưng anh không thể đối diện với những tràng pháo tay cổ vũ, bởi lời khen ngợi của người khác đã trở thành nỗi đau trong tim anh. Trước đây anh luôn theo đuổi ước mơ được ra nước ngoài học, nhưng giờ đây anh đã lựa chọn con đường từ bỏ nên anh chỉ có thể thu nhỏ lý tưởng của mình vào trong lòng mà thôi. Đến khi lên đại học, anh đã từ bỏ âm nhạc và chuyển sang làm người dẫn chương trình ca nhạc chuyên nghiệp. Kể từ khi anh quyết định không đi Anh nữa, anh đã đi theo hướng ngược lại và ngày càng xa lý tưởng của mình. - Anh ấy có hối hận không? - Kim Na hỏi cô. - Anh ấy nói là không. - Anh ấy nói dối đấy. - Ai mà biết được. - Cô nói. Cô không rõ là anh có thật sự không hối hận hay không nhưng cô thường cảm thấy tiếc cho anh vì đã để mất đi tiếng đàn du dương năm đó. - Còn chuyện khác là chuyện gì? – Kim Na hỏi cô. - Gì cơ? - Chuyện khiến cậu hối hận ấy. - Ồ! – Cô đáp lại, - Muộn rồi. Hôm khác, chúng mình nói tiếp nhé. - Được rồi. Nếu cậu không muốn kể thì thôi vậy. – Kim Na xoay người quay lưng về phía cô và nhắm mắt lại. Cô cũng nằm xuống, thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Một chuyện khác khiến cho hối hận chính là mùa hè năm đó cô đã làm tổn thương Dã Tốt, và cô sẽ không bao giờ có thể bù đắp được cho anh. Hồi ức luôn khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù thời gian trôi qua cũng rất lâu rồi nhưng mỗi khi nghĩ lại nó vẫn khiến người ta thấy đau lòng. Bởi từ giây phút đó, bạn sẽ không quay trở lại được nữa. Dù bạn có muốn hay không thì hào quang đó cũng không còn thuộc về bạn nữa rồi. Hôm đó, Lý Bối Lỗi đã đi qua phòng Bối Nhĩ để trở về phòng mình và tình cờ anh nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Kim Na. Anh không cố ý nghe trộm câu chuyện của họ, mà anh chỉ muốn hỏi cô có muốn ăn đêm không. Vì Bối Nhĩ thường có thói quen thức khuya viết bài mà. Khi ở nhà, anh thường nấu mì cho cô ăn. Mì là món bà nội đã dạy anh hồi còn ở dưới quê. Khi chuyển lên thành phố, anh vẫn thường bắt chước bà nấu cho cô một bát mì. Thực ra, họ có thể ăn nhiều thứ khác nhưng món mì này được nấu rất đặc biệt. Vì thế chỉ có nấu một bát mì như vậy mới có thể giải thoát con người khỏi nỗi cô đơn. Nấu một bát mì cũng chỉ là một cách thức giải thoát và giải thoát khỏi nỗi cô đơn mới là ý nghĩa thật sự, do đó nó đã trở thành món ăn đêm cố định mỗi tối của họ. Anh bỗng nghe thấy những lời ăn năn của Bối Nhĩ mà khến trái tim anh cảm giác yếu mềm hơn bao giờ hết. Anh đi về phòng, thẫn thờ ngồi nhìn mười đầu ngón tay thanh thoát của mình. Bối Nhĩ không biết rằng, vào đúng hôm anh cõng cô về nhà, do không cẩn thận nên tay anh đã bị trẹo. Mấy ngày sau đó ngón cái bên tay phải của anh vẫn không thể nào cử động được. Tuy nó không ảnh hưởng gì lắm nhưng anh cũng cảm thấy mình không thể đánh đàn như trước đây được nữa. Cũng từ hôm đó, anh bắt đầu xa rời thứ có tên là ước mơ. Dù anh đã lựa chọn từ bỏ nhưng vào đúng ngày anh dự định đi Anh, anh lại ra đứng ở một bãi đất trống, ngửa mặt lên nhìn chiếc máy bay vụt qua đỉnh đầu mà gào khóc, anh khóc như một đứa trẻ bị lạc đường, bơ vơ. Hôm đó là sinh nhật tròn mười tuổi của anh, cũng từ sau ngày đó anh không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa. Lần trước, khi Âu Dương San San chơi bài Khúc biệt ly, đó chính là bản nhạc anh đã biểu diễn khi tham gia cuộc thi ở Nhật Bản. Năm đó, anh và Khả Lam đều giành giải nhất ở nhóm đàn dương cầm và đàn vi ô lông. Cả hai đều được một nhạc sĩ người Anh chọn và định đưa họ đến nước Anh đào tạo. Nhưng anh đã từ bỏ cơ hội ngàn năm có một đó. Khả Lam cũng từ bỏ theo anh. Sau này, nhạc sĩ người Anh đó có quay lại Trung Quốc tìm họ, nhưng anh đã cố tình trốn sau chiếc đàn dương cầm lớn mà không dám bước ra. Người nhạc sĩ ấy buồn bã ra về và sau này cũng không quay trở lại tìm anh nữa. Cuối cùng, anh giống như một nốt nhạc bị bỏ sót, bị nhạc sĩ lãng quên, dù sao cơ hội cũng chính do anh từ bỏ. Vì thế nó đã trở thành nỗi đau mãi không thể xoa dịu trong lòng anh. Đến tận bây giờ, anh vẫn không thể nào quên được cảnh anh trốn sau chiếc đàn dương cầm lén nhìn ánh mắt thất vọng của người nhạc sĩ đó. Đã có lúc, suýt nữa anh đã lao ra nhưng rồi anh lại không làm như vậy vì anh biết một khi anh chạy ra, anh sẽ không còn lý do để ở lại nữa. May mắn và bất hạnh chỉ ngăn cách nhau bằng một sợi chỉ, một tích tắc mà thôi. Đêm hôm đó, anh đã mơ thấy cảnh trước đây mình tham gia cuộc thi ở Nhật Bản. Tất cả mọi người trong thính phòng đều đứng dậy vỗ tay cổ vũ cho anh. Hoa tươi chất thành một ngọn núi nhỏ dưới chân anh. Khi Khả Lam chạy lên sân khẩu, anh đã không kìm được lòng mà thơm cô ấy một cái. Đó đúng là thời khắc khiến người ta phấn khởi và hạnh phúc. Nhưng ngay sau đó, anh bỗng thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Bối Nhĩ. Đôi tay bé nhỏ lấm lem của cô đang xoa xoa bàn chân sưng đỏ lên vì lạnh, giống như một chú chó con bị người ta bỏ rơi, nhìn thấy cảnh đó trái tim anh sắt lại. Đến khi anh tỉnh giấc thì Bối Nhĩ đang đá chân vào cửa phòng anh. - Em vào đi. - Anh nói. - Anh không sao chứ? - Cô áp sát về phía anh, mở to mắt nhìn đôi mắt sưng đỏ của anh. - Có thể có chuyện gì chứ? - Anh quay đầu đi không nhìn cô. - Anh gặp ác mộng à? - Không. - Anh nói dối. - Không thật mà. Cô cười khanh khách không nói gì. Cô biết khi anh nói dối thì anh không đám nhìn thẳng vào mắt người khác. Cô còn nhớ lần cô bỏ viên sỏi vào trong hộp kẹo khiến anh bị gãy mất chiếc răng cửa, bà nội hỏi anh sao vậy thì anh chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình mà không nói năng gì. Bà nội nâng khuôn mặt nhỏ bé của anh lên hỏi: - Có phải do Bối Nhĩ nghịch không? - Không ạ. - Anh tránh ánh mắt của bà nội. - Thật chứ? - Thật ạ. Bà nội thở dài: - Trẻ con nói dối thì mũi sẽ to lên đấy. Chỉ vì câu nói của bà khiến anh trằn trọc cả đêm. Cứ khoảng năm phút, anh lại dậy soi gương một lần vì anh sợ hôm sau chiếc mũi của mình sẽ to khủng khiếp. Nhìn bộ dạng của Bối Lỗi lúc đó khiến Bối Nhĩ không nhịn được cười. - Em cười cái gì? - Lý Bối Lỗi hỏi cô. - Không có gì ạ. – Cô nói. - Sao em nhìn anh cứ như người ngoài hành tinh vậy? - Vì trông anh rất hay. - Xì! Xấu xa! - Anh cười, cô cũng cười. Trong tiếng cười đó, chúng ta có thể thấy rất nhiều vết hằn của năm tháng trên khuôn mặt họ. Cô tiếc cho anh đã mất đi tuổi thơ đầy “hào quang” của mình, còn anh xót xa cho cô bé cô độc bỏ nhà đi năm đó. Hôm ấy, khi Kim Na rời khỏi nhà của Bối Lỗi, bỗng cô ta nói với cô một câu: - Cậu nên quan tâm đến anh trai cậu nhiều hơn một chút. - Thế là sáng hôm đó, cô muốn đẩy mạnh cửa phòng anh vào xem anh thế nào. Cô cảm thấy xúc động và tự hào vì trong cơ thể họ cùng chảy chung một dòng máu. Cô đã từng ghen tị với anh là vậy nhưng anh luôn là thần tượng mà cô ngưỡng mộ nhất. - Cô bạn đó của em đến tìm em có việc gì vậy? - Anh bỗng hỏi cô. - Cuộc hôn nhân của cô ấy gặp chút trục trặc. - Cô nói. - Em đừng có dẫm châm vào vết xe đổ của người khác đấy. - Anh nhắc nhở cô. - Em biết rồi. - Vậy anh đi làm đây. - Này, - Cô gọi anh, - Chị San San có đến tìm anh không? - Không. Sao thế? - Mấy hôm rồi không có tin tức gì của chị ấy. - Như vậy càng tốt. - Em lo có chuyện gì xảy ra với chị ấy. - Cô nói. - Em tự lo cho bản thân mình đi. - Đồ động vật máu lạnh! - Cô chửi sau lưng anh. Anh chạy uỵch uỵch xuống nhà, trong lòng cũng có chút suy tư lo lắng: Liệu có chuyện gì xảy ra với cô ta không nhỉ… Hết chương trình, anh rút điện thoại ra, gọi cho Âu Dương San San. Anh gọi mấy lần liền mà điện thoại vẫn chỉ vang lên một giọng khô khan: - Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Anh vội đi tìm cuốn danh sách nhân viên trong Ðài truyền hình, tìm đến mục những nhân viên mới, anh thấy cái tên Âu Dương San San bị khoanh một vòng tròn rất lớn. Theo địa chỉ đăng ký trong hồ sơ, anh tìm đến nhà cô ấy. Đó là một căn hộ giáo viên nằm ở vùng ngoại ô. Người ra mở cửa cho anh là mẹ cô ấy. Anh ngước nhìn người phụ nữ đứng tuổi trước mặt mình mà chợt sững người trong giây lát khi anh nhận ra người phụ nữ đó chính là người đã từng dạy anh môn Triết học hồi anh còn học đại học. Anh nói cho bà biết lý do mình tìm đến đây rồi bà ngồi đối diện thở dài một tiếng. Bà nói đã mấy hôm rồi con gái bà không về nhà. Bà kể vì mãi lo công việc nên mãi đến khi gần bốn mươi tuổi mới sinh Âu Dương San San, là người cả đời dạy học vậy mà không thể dạy nổi con gái mình. Nét u buồn hiện ra trên khuôn mặt bà. Người giáo viên có giọng nói sang sảng năm xưa trên bục giảng giờ chỉ còn lại nụ cười gượng buồn bã. - Vậy cô có biết bạn ấy đi đâu không ạ? - Anh hỏi bà. Bà lắc đầu: - Nó chưa bao giờ nói cho cô biết là nó đi đâu cả. Giống như con bé không muốn ở bên cạnh cô vậy. Hồi trước, do cô bận rộn với công việc nên ít có thời gian chăm sóc nó. Giờ có muốn chăm sóc nó nhưng nó đã lớn và nó không muốn cô xen vào chuyện của nó nữa rồi. Haizzz... - Bà thở dài não nề khiến lòng anh chợt thấy nặng trĩu. Anh nghĩ đến mẹ anh và Lý Bối Nhĩ. Liệu có lúc nào rảnh rỗi, người phụ nữ đầy quyền lực đó cảm thấy tiếc nuối và thất vọng như thế này không? Anh cũng không biết nữa. Anh chỉ biết bao năm nay, bố mẹ anh bôn ba và bận rộn chỉ là để đổi lấy cho họ một cuộc sống xa hoa hơn người khác. Họ đã làm được nhưng họ lại đánh mất đi chỗ dựa tinh thần cho những đứa con của họ. Hầu như từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với cảm giác xa cách đó. Hồi ấy, anh muốn đi Anh, ngoài chuyện để thực hiện mơ ước của mình, anh còn muốn đi xem rốt cuộc thế giới bên ngoài này có gì hay mà khiến cho bố mẹ bỏ rơi hai anh em lâu đến thế. Không phải là anh không biết oán hận, chỉ là mỗi lần bố mẹ gọi điện về dịu dàng nói: - Con yêu... - Là nó đã để dàng lấp đầy nhĩmg chỗ trống trong lòng anh rồi. Và cuối cùng, anh cũng không thể oán hận họ được. - Cô đừng lo. Bạn ấy sẽ không sao đâu ạ. - Anh an ủi bà. - Làm sao cô không lo được chứ? Nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác. Cô không thể thân thiết với nó. Cô chẳng còn cách nào khác cả. - Dường như những tâm sự dồn nén bấy lâu nay bỗng trào lên. Bà lặng lẽ tháo kính, quay đầu đi, run run đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt. Lúc đó, anh thật sự rất muốn chạy đến ôm bà thật chặt giống như ôm mẹ của mình vậy. Có lẽ cũng khoảng hơn hai mươi năm nay, anh chưa từng ôm mẹ của mình. Ở nhà, cứ cách khoảng mười phút, Lý Bối Nhĩ lại gọi điện cho Âu Dương San San một lần, nhưng điện thoại của cô ấy luôn ở trong trạng thái không liên lạc được. Cô có chút lo lắng. Trong đầu cô bắt đầu liên tục hiện ra những cảnh ngắt quãng như trong phim điện ảnh, nào là: Chiếc xe chị ấy đi đang phóng nhanh thì gặp tai nạn? Chị ấy bị móc túi, bị người ta lấy mất điện thoại di động. Chị ấy đến quán bar uống rượu bị người ta lôi vào nhà nghỉ rồi giở trò? Chị ấy có bị thương không? Chị ấy có sợ không? Liệu chị ấy có... Rất nhiều giả định như vậy, bởi cô không thể nào khống chế được dòng suy nghĩ của mình. Hình như từ khi cô bắt đầu biết nhận thức thì cô đã có khả năng tưởng tượng đó rồi. Có lúc, đến đêm có còn nghĩ đến những chuyện ban ngày và cuối cùng cô bắt đầu rơi vào những giấc mơ kỳ quái: Cô leo núi một mình và khi cô leo lên đến đỉnh, cô đứng ở nơi cách mặt nước biển hàng mấy nghìn mét rồi giang hai tay ra và làm động tác rơi tự do đẹp nhất. Cô đạp xe vòng quanh thế giới. Cô dừng lại ở tất cả những nơi mà cô yêu thích. Cô ngẩng đầu hét lớn vào không trung rằng: - Tôi đến rồi.. Tuy nhiên, từ nhỏ tới lớn, nơi cô từng đến xa nhất cũng chỉ là nhà bà nội ở vùng nông thôn thôi. Khi Lý Bối Lỗi tan ca về nhà, anh có cõng theo một cô gái tóc dài say khướt. Cô ấy gục đầu, mái tóc xõa trên vai Lý Bối Lỗi giống như nữ diễn viên chính bước ra từ bộ phim kinh dị của Nhật Bản vậy. - Chuyện gì thế này? - Lý Bối Nhĩ vội vàng đặt điện thoại xuống chạy ra giúp anh. - Say rồi. - Nhờ sự giúp đỡ của cô, anh Lý Bối Lỗi cũng đặt được cô ấy xuống ghế sô pha trong phòng khách. - Ôi trời! Cô ấy chẳng nhẹ chút nào. - Anh ấy bóp bóp vai nói. Bối Nhĩ đi đến bên cô gái, lấy tay gạt mái tóc xõa ra khỏi khuôn mặt của cô ấy và thốt lên: - Chị Âu Dương San San...