- Bối Nhĩ, mau mở cửa đi. Bối Nhĩ! Mới sáng sớm mà đã có người gọi toáng lên ở dưới nhà, còn đáng ghét hơn cả con quạ đen đậu trên cây hòe mọc trước cửa sổ. Lý Bối Nhĩ vẫn nhắm chặt hai mắt, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù xù rồi bò ra khỏi giường, trông bộ dạng tấp ta tấp tểnh, lò dò bước tới bên cửa sổ và cũng phải khó khăn lắm cô mới mở được cái mắt ra. Nhìn Âu Dương San San để kiểu tóc như cái bờm sư tử, đang cầm thứ gì đó khua chân múa tay dưới nhà. - Chào nhóc! Em xem chị mang gì đến cho em này. Mau mở cửa đi. Sữa đậu nàng, mì vằn thánh, tào phớ, bánh rán, bánh tráng, trứng gà muối... Âu Dương San San lần lượt bày những thứ đó lên bàn rồi ngẩng đầu gọi Bối Nhĩ thật to: - Em còn đứng đờ ra đấy làm gì? Mau lại ăn đi. Tranh thủ lúc còn nóng, mau tiêu diệt hết chúng đi. – Thái độ nhiệt tình dễ sợ giống như là cô ấy đang ở nhà một mình vậy. Lý Bối Nhĩ đứng sang một bên nhìn bàn đồ ăn mà lòng thấy day dứt: “Liệu có phải chị ấy khuân hết đồ ăn sáng của người ta về đây không?” Mặc dù thầm nghĩ như thế nhưng rồi cô cũng không dám thốt thành lời. - Sao thế? Em không thích những món này à? - Không đâu. Em rất thích. - Chị nói rồi mà. Kiểu gì chẳng có món hợp khẩu vị của em. - Nhưng mà… anh Lý Bối Lỗi không có nhà… - Không có nhà ư? – Cô ấy vừa nói vừa đảo mắt xung quanh nhà mấy lượt rồi giả vờ như chẳng hề để tâm tới chuyện đó. Cô ấy điềm nhiên hỏi Lý Bối Nhĩ. – Hôm nay là ngày nghỉ mà nhỉ? - Nếu không tin thì chị lên lầu mà xem. Phòng anh ấy không khóa đâu. Cô ấy vội xua tay: - Úi trời, chị không có ý đó đâu. Nào nào nào, em ăn đi, ăn đi. Lý Bối Nhĩ khuấy đi khuấy lại bát tào phớ. Không lâu sau, tào phớ trong bát cũng nát vụn hết giống như tâm trạng của ai đó đang từng giây từng phút trở nên rối bời. Cô ngẩng đầu chăm chú nhìn Âu Dương San San như muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Cô thở dài một cái rồi lại cúi đầu ăn tiếp. - Thực ra, được làm việc trong Đài truyền hình luôn là ước mơ của chị. – Âu Dương San San mở lời trước. - Vậy à? – Lý Bối Nhĩ đưa thìa tào phớ lên miệng và vô thức trả lời. – Nhưng đó lại không phải công việc mà anh Lý Bối Lỗi mơ ước. - Chị biết. - Chị biết rồi ư? - Bối Nhĩ, chị nghĩ chị nên nói thật với em, thực ra, thực ra chị quen anh ấy từ lâu rồi. - Quen ai cơ? Anh Lý Bối Lỗi ư? – Lý Bối Nhĩ đặt chiếc thìa xuống bàn rồi nhìn cô ấy một cách nghi ngờ. - Ừ! - Ồ! Vậy sao? Em chưa từng nghe anh ấy nhắc đến chuyện này bao giờ. - Đúng rồi. Vì anh ấy có quen chị đâu. – Cô ấy đứng dậy, nhìn xung quanh, nhún vai rồi đổi tư thế ngồi khác thoải mái hơn. – Bối Nhĩ, liệu em có hiểu được tâm trạng của chị không? Chị đã thầm yêu anh ấy lâu lắm rồi, nhưng anh ấy lại không hề biết chị. Lý Bối Nhĩ lạnh lùng nhìn cô ấy một lúc rồi mới cầm chiếc thìa lên và tiếp tục cúi đầu khuấy tào phớ trong bát: - Chị mau ăn đi, nguội hết cả rồi. – Cô coi đó như câu trả lời của mình. Khi Âu Dương San San về thì cũng gần trưa. Lý Bối Nhĩ tiễn cô ấy ra cửa. Ánh mặt trời chói chang bên ngoài như thiêu đốt bất kì ai đang đi lại dưới nó, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt khiến cô có cảm giác bỏng rát. - Trời nóng quá! - Bối Nhĩ, em mau vào nhà đi! Đúng là nóng thật đấy! – Âu Dương San San xua tay. Trở vào trong nhà, Lý Bối Nhĩ dọn dẹp hết những đồ ăn thừa trên bàn và những thứ linh tinh còn sót lại bỏ vào thùng rác. Đồ ăn có nước thì đổ vào bồn cầu. Cô vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm: - Lãng phí! Đúng là lãng phí! – Biết là thế nhưng cô lại không nghĩ ra cách nào tốt hơn để xử lí chúng cả. Cũng giống như đối với tình yêu, nhất định phải gạt bỏ nó trước khi nó thay đổi. Ít nhất là cô cũng đã nghĩ như vậy. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, cô về phòng mình và lăn ra giường. Cô muốn kéo lại giấc ngủ đã bị Âu Dương San San phá hỏng sáng nay, nhưng cô nằm mãi mà vẫn không tài nào ngủ được. Cô xoay người đi, xoay người lại. Chiếc đệm êm nhẹ nhàng đưa cô nâng lên rồi lại chầm chậm đỡ cô hạ xuống, nhưng lại chẳng có dấu hiệu gì của việc “thần ngủ” sẽ đến gõ cửa cả. Trong đầu cô lúc này xuất hiện rất nhiều người: Dã Tốt, Tỉnh Điền, thậm chí cả bố mẹ cô và anh Lý Bối Lỗi. Cô chẳng còn nhớ đã bao lâu rồi mình không nghĩ đến họ. Thậm chí, cô còn quên không biết bao lâu rồi mình chưa gặp lại bố mẹ. “Chắc cũng ba năm rồi”. Cô nằm trên giường lẩm bẩm đếm ngón tay. “Đúng rồi. Đã ba năm nay họ vẫn chưa trở về nhà.” Trong khoảng thời gian đó cô và Lý Bối Lỗi sống ở nhà bà nội vùng nông thôn thì mỗi khi mùa xuân đến bố mẹ thường trở về thăm họ. Thỉnh thoảng bố mẹ còn gửi cho họ rất nhiều đồ ăn và quần áo nữa. Cô còn nhớ rất rõ lũ trẻ nhà hàng xóm của bà nội thường rất ngưỡng mộ cô. Chúng luôn nói với cô rằng: - Nếu tớ có người mẹ giàu có thì tốt biết mấy. Mỗi lúc như thế, Lý Bối Nhĩ đều chỉ tay vào bộ quần áo Tây mình đang mặc rồi nói: - Tớ tặng nó cho cậu nhé. - Thích quá! Như thế thì còn gì bằng! – Đứa trẻ đó vỗ tay mừng rỡ, hai mắt long lanh vẻ chờ đợi và khao khát. - Nhưng mà tớ có một yêu cầu. - Yêu cầu gì? - Chúng mình đổi nhé. - Xì! Cậu cố ý bêu rếu tớ chứ gì? – Đứa trẻ đó bĩu môi, - Cậu cũng biết nhà tớ nghèo, tớ lấy gì để đổi cho cậu chứ. - Không đâu, cậu có – Lý Bối Nhĩ nói với cô bé đó chắc như đinh đóng cột. - Cậu nói đi, chỉ cần tớ có thể lấy được nó, chắc chắn tớ sẽ đổi cho cậu. - Tớ và cậu đổi mẹ cho nhau. Cậu thấy thế nào? - Cái này… Cái này đổi làm sao được? Mẹ cậu là ng giàu có, còn mẹ tớ chẳng có gì cả. - Cậu mặc quần áo đẹp mẹ tớ mua cho, chơi những đồ chơi mẹ tớ mang về; còn tớ sẽ ăn cơm do mẹ cậu nấu, tối đến mẹ cậu sẽ ôm tớ ngủ. Cậu thấy thế nào? Đứa trẻ chau mày một lúc rồi lắc đầu: - Không được. Nếu mẹ không ôm tớ thì tớ sẽ không ngủ được. Lý Bối Nhĩ cười lạnh lùng: - Tớ biết là cậu sẽ không đổi mà. Thực ra những năm qua, Lý Bối Nhĩ đã có rất nhiều thứ mà người khác không có. Cô chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền bạc. Cô có thể ở trong một căn hộ sang trọng, có thể lái chiếc xe hơi đắt tiền, có thể mặc những bộ quần áo mốt nhất. Bởi bố mẹ cô đã cung cấp cho cô tất cả những thứ xa xỉ đó, nhưng chúng lại không phải là những gì cô muốn. Có điều theo năm tháng, cô dần dần phát hiện ra rằng bản thân mình không hề ghét bỏ những thứ đó mà trái lại, càng ngày cô càng biết cách hưởng thụ chúng. Cô cũng chẳng biết rốt cuộc cái gì mới là thứ mà cô muốn. Luôn bị ý nghĩ này đeo bám cho nên lúc nào cô cũng cảm thấy chán nản và nghi ngờ chính bản thân mình và mọi thứ xung quanh. Cô không muốn nghĩ nữa. Dù gì buổi sáng nay cũng đã làm cô cảm thấy đuối sức rồi. Cô lại trở mình trên giường, nhắm mắt và chờ đợi “thần ngủ” đến gõ cửa phòng cô. Trong giấc mơ, những thứ bị năm tháng chôn vùi sâu trong tiềm thức lại dần dần, lần lượt hiện về: trời xanh, mây trắng, chiếc váy bồng bềnh trên xe đạp… Lúc đó, cô giản dị nhưng cũng thật xinh đẹp. Cô thường có thói quen đạp xe đi lang thang loanh quanh những vùng thôn quê, bởi ở những nơi đó dù là mùa đông thì ngày ngày đều có ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống. Chợt một cành cây gãy rơi xuống đùi cô, cô dùng tôi tay nhỏ bé lấm lem của mình để bịt chặt vết thương rồi tự kể chuyện cười cho mình nghe. Kí ức năm xưa càng lúc càng xích lại gần. Dường như cô lại nhìn thấy chàng trai năm đó, hình ảnh anh ta đút hai tay vào túi quần, miệng huýt sáo rồi vội vàng chạy đến bên xe đạp của cô, nheo mắt liếc nhìn cô rồi hô to: - Em còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đi nào. Em lên xe đi. Chúng ta đi thôi! Bỗng nhiên, cô cảm thấy có một chấn động cực mạnh. Cô hét lên: - Dã Tốt, mau chạy đi. Động đất! Động đất đấy! – Cô gào thét như điên như dại khi đứng giữa bãi đất trống nhìn những ngôi nhà đang sập xuống mà không hiểu nguyên nhân tại sao. - Này, Bối Nhĩ! Em làm sao thế, Bối Nhĩ? – Lý Bối Lỗi giương hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống như cô là một đĩa nhạc cổ mà anh mới phát hiện ra vậy. Trong giây lát, cô cũng tròn mắt nhìn anh. Bỗng nhiên, cô hét lớn rồi bật dậy, nhanh chóng quỳ xuống ôm chặt lấy cổ anh, nước mắt đầm đìa. Cô nói: - Em nằm mơ. Em… Em nằm mơ… - Cô suy sụp cực độ. Những kí ức đó chợt phát kén chui ra cùng nỗi tuyệt vọng đã dâng trào trở lại trong tim cô. Lý Bối Lỗi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng và khẽ an ủi cô: - Bối Nhĩ! Em đừng sợ. Có anh ở đây rồi. Em đừng sợ. Cố gắng điều hòa hơi thở, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đẩy anh ra, cười khì khì giễu cợt anh: - Lý Bối Lỗi, anh mắc lừa rồi. Ha ha… Anh thật là ngốc. - Cái gì? – Anh giận dữ đứng bật dậy, mắt anh như tóe lửa. – Em dám trêu anh à? Cô lè lưỡi ra làm bộ giống như mặt quỷ, chẳng thèm để ý gì cứ thế gọi anh: - Đồ ngốc! Đồ đại ngốc! - Ai thèm để ý đến em chứ? – Lý Bối Lỗi đi chân đất bước lùi lại mấy bước rồi quay người bỏ đi. Lý Bối Nhĩ quỳ gối bên mép giường, thẫn thờ nhìn cây hòe lớn bên ngoài cửa sổ. Cành lá sum suê của nó như muốn phá tung ô cửa sổ nhỏ bé mà xông vào bên trong vậy. Nhớ lại hồi đó, khi cô và anh Bối Lỗi từ nhà ở vùng nông thôn chuyển đến đây, cây hòe mới chỉ cao đến tầng một. Năm đó, cô mười bốn tuổi, anh Lý Bối Lỗi mười tám tuổi. Hai đứa trẻ ôm theo một hi vọng về tương lai tươi sáng khi rời đến nơi này. Ngày tháng trôi qua, cuộc sống của họ càng khá hơn, nhưng cũng vì thế mà lòng họ lại càng trống trải hơn. Ngày Lý Bối Lỗi nhận bằng tốt nghiệp, anh đã uống rất say rồi mới trở về nhà. Anh ghì vai cô mà hỏi: - Bối Nhĩ, em thấy cuộc sống hiện giờ của mình có vui không? Cô nghĩ một lát rồi nói: - Giờ em không dám mong một cuộc sống quá vui vẻ. Anh hỏi cô: - Tại sao? Cô nói: - Em sợ bây giờ dùng hết niềm vui thì sau này sẽ chỉ còn lại đau khổ. Anh nằm trên ghế sô pha cười lớn rồi nói: - Bối Nhĩ, em đừng lừa anh. Em cho rằng anh không biết sao? Em cũng giống như bố mẹ chúng ta thôi. Các người đều là những kẻ lừa đảo. – Rồi anh xoay người và nôn thốc nôn tháo những đồ ăn thức uống trong bụng ra chiếc thảm Cashmere, như thể nôn tất cả những uất ức mà anh đã phải chịu đựng trong quá khứ lẫn hiện tại ra vậy. – Anh nói: Bối Nhĩ, các người đều là những kẻ lừa đảo… Tối hôm đó, Lý Bối Lỗi đã khóc rất nhiều. Cô biết anh đang cảm thấy cô đơn. Bởi cô cũng có thể cảm nhận được anh cô đơn thế nào khi thấy người thân và bạn bè của bạn học với anh đến chúc mừng họ trong buổi lễ tốt nghiệp. Vậy mà, ngay bản thân cô – người thân của anh cũng không đến dự lễ tốt nghiệp của anh. Thực ra họ đều là những kẻ cô đơn nhưng điểm khác nhau giữa họ là trong lòng Lý Bối Lỗi luôn tràn trề hi vọng, còn trong cô thì chưa từng có hai chữ hi vọng hay niềm tin. - À! Đúng rồi! – Lý Bối Lỗi lại quay người về phía phòng cô, tựa vào khung cửa rồi phe phẩy mấy tờ hóa đơn, - Tiền nhuận bút tháng này của em nè. Cô nhìn anh hòa lẫn trong ánh nắng hắt vào phòng. Cô chưa bao giờ quan sát anh kĩ như vậy rồi chợt nói: - Lý Bối Lỗi, anh có tóc trắng kìa! - Không đời nào. – Anh kiên quyết phủ nhận câu nói của cô, nhưng anh lại không yên tâm mà vội đi đến trước gương nhìn thật kĩ. – Anh đã bảo không có mà. Anh mới có ba mươi tuổi đầu thôi. “Trai ba mươi tuổi còn xoan, gái ba mươi tuổi đã toan về già”. Làm gì có chuyện anh có tóc trắng chứ? - Hả? – Lý Bối Nhĩ bĩu môi thay cho câu trả lời. Anh cười, cô cũng cười. Thoáng chốc cũng đã hơn mười năm kể từ khi họ chuyển đến đây rồi. Thời gian trôi thật nhanh và dù họ vẫn chưa chuẩn bị tâm lí nhưng dường như họ cũng đều trưởng thành cả rồi. Có lẽ mãi sau này họ cũng chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ già, thậm chí kể cả cho đến khi chết đi. Cô thầm nghĩ vậy. - Bối Nhĩ, em thử đoán xem hôm nay anh đã gặp ai? - Ai ạ? - Dã Tốt… Lý Bối Nhĩ há hốc mồm ngạc nhiên hỏi lại: - Anh nói gì? Anh đã gặp ai? - Dã Tốt, là Dã Tốt. – Lý Bối Lỗi nhắc lại. - Anh nói là Dã Tốt ư? – Lý Bối Nhĩ nhảy khỏi giường, chạy đến bên anh nhìn lại thật kĩ. - Đúng vậy, Bối Nhĩ ạ. Em không nghe nhầm đâu. Hôm nay anh đã gặp Dã Tốt thật đấy. - Ở đâu ạ? - Dưới chân cầu dành cho người đi bộ trước cổng Đài truyền hình. - Vậy ạ! – Cô im lặng một lúc lâu rồi bỗng ngẩng đầu lên hỏi anh. – Vậy… giờ anh ấy thế nào? - Cũng bình thường thôi. - Tại sao ạ? - Cậu ấy bán đĩa lậu dưới chân cầu dành cho người đi bộ. - Vậy sao! – Cô lùi lại giường, co chân lên, cuộn tròn mình và không nói thêm gì nữa. - Bối Nhĩ… - Lý Bối Lỗi nhẹ nhàng gọi cô. - Dạ. - Em vẫn ổn chứ? - Ừm. - Cái đó, Bối Nhĩ à… - Gì cơ ạ? - Tối nay, chúng ta lấy tiền nhuận bút của em rồi cùng đi vào nhà hàng nào đó nhé. - Ừm! – Lý Bối Nhĩ nhắm mắt lại, cả người cô co quắp trên chiếc giường thành một dấu chấm hỏi. Lòng cô trống rỗng, trống rỗng đến độ khiến cô cảm thấy buồn vô cùng. Cô cũng chẳng biết anh Lý Bối Lỗi đã ra phòng khách và bật ti vi lên từ khi nào. Trên ti vi đang chiếu chương trình phỏng vấn một nam diễn viên vừa từ Hàn Quốc trở về. Phóng viên hỏi: - Anh có hài lòng về bộ phim anh vừa hoàn thành không? Nam diễn viên đó trả lời: - Tôi rất hài lòng. Và có lẽ đây là bộ phim tôi hài lòng nhất từ trước đến giờ. Phóng viên lại hỏi: - Chẳng phải trước đây anh cũng từng nói, bộ phim mà anh diễn cùng cô Sơn Miên (một nữ diễn viên khác) là bộ phim anh hài lòng nhất sao? Nam diễn viên cười đáp: - Mỗi chúng ta đều luôn không ngừng theo đuổi và vươn tới sự hoàn mỹ. Tôi hi vọng trong tương lai không xa tôi sẽ mang đến cho các bạn, cho tất cả mọi người những vai diễn ngày càng tốt hơn nữa. Phóng viên hỏi: - Anh muốn nói đến phương diện tình cảm ư? Nam diễn viên tiếp lời: - Tôi là người đàn ông khá thẳng thắn trong chuyện tình cảm. Vì vậy tôi mong rằng sẽ có nhiều người quan tâm đến bộ phim của tôi. Nam diễn viên kia vẫn khoa chân múa tay, ba hoa không dứt. Đột nhiên, Lý Bối Nhĩ ngồi phắt dậy, chộp lấy nửa quả táo ở đầu giường ném về phía chiếc ti vi trong phòng khách, miệng chửi mắng: - Biến quách đi. – Tiếng chó kêu lên sợ hãi trong phòng khách cứ như thể nó trông thấy thú hoang vậy. - Bối Nhĩ, thôi bỏ đi. – Lý Bối Lỗi bước tới khuyên cô. – Mọi chuyện đều đã qua rồi mà. - Đây là kết thúc ư? – Lý Bối Nhĩ chỉ vào hình ảnh nam diễn viên đang cười tươi như hoa trên ti vi. Cô lớn tiếng hỏi: “Anh Bối Lỗi, anh nói cho em biết đi, đây có phải là kết cục cuối cùng không?” - Anh không biết. – Lý Bối Lỗi thành thật trả lời. Cô lặng lẽ gạt nước mắt, nhét tiền vào tay anh. - Ngày mai anh đi mua cho em mấy đĩa nhạc nhé. Nhớ là phải mua đĩa lậu đấy. Lý Bối Lỗi thở dài một tiếng: - Haizz! Được rồi. Anh sẽ đến chân cầu dành cho người đi bộ để mua cho em. Những ngày sau đó, Lý Bối Nhĩ lấy điện thoại của mình gọi cho tất cả đám bạn cũ vẫn còn có thể liên lạc được bảo họ nếu rảnh rỗi thì đến chân cầu dành cho người đi bộ ở trước cổng Đài truyền hình để mua đĩa lậu. Trong đó có một độc giả của Lý Bối Nhĩ đã cảm động trước tấm lòng của cô nên đã mua vé máy bay từ Hồng Kông đến chân cầu dành cho người đi bộ ở trước cổng Đài truyền hình nơi anh em Lý Bối Lỗi làm việc và mua rất nhiều đĩa lậu. Sau khi biết chuyện, Lý Bối Lỗi thấy vô cùng cảm động và dường như có thứ gì đó đã thôi thúc anh cất cao giọng hát: - Không phải là tôi không hiểu, thế giới này biến đổi nhanh chóng… Không chỉ Lý Bối Lỗi không hiểu mà ngay cả bản thân Lý Bối Nhĩ cũng không biết bằng cách nào mà mọi thứ lại bị thay đổi trở nên giống như ngày hôm nay. Phải chăng cũng chỉ vì một câu nói hồi đó của cô mà đã làm thay đổi số phận của cả ba người trẻ tuổi. Những hồi ức khi xưa giống như chất độc đang ngấm dần vào cơ thể và bạn sẽ chẳng biết thời điểm nào chất độc đó sẽ phát tác, sẽ giày vò, sẽ khiến bạn phải chịu nỗi đau đớn tột cùng. Cô thường nghĩ: - Nếu kí ức cũng có thể tự do lựa chọn thì tốt biết mấy. Đó là một ngày oi ả. Khi Lý Bối Nhĩ vẫn chìm trong giấc mộng thì bất chợt bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. - Bối Nhĩ này, em phải nói thật với chị nhé. – Âu Dương San San vội than vãn trên điện thoại, - Có phải anh ấy đang gặp chuyện gì đó, đúng không? Đột nhiên chị thấy anh ấy đi mua đĩa lậu. Bối Nhĩ, em vẫn nghe chị nói chứ? Chẳng phải anh Lý Bối Lỗi luôn coi trọng sự hoàn mỹ trong mọi thứ hay sao, vậy tại sao anh ấy lại đi mua đĩa lậu? - À! Là em nhờ anh ấy đi mua đấy. – Lý Bối Nhĩ thản nhiên trả lời. - Gì cơ? – Âu Dương San San như quả bóng da bị xì hơi, giọng điệu ôn hòa trở lại, - Là em muốn mua ư? Vậy thì… Bối Nhĩ, em sao thế? - Em không sao. Chị San San, chị có thể giúp em một việc được không? – Lý Bối Nhĩ khẩn thiết nói. - Em nói đi. Chỉ cần chị có thể làm được. - Chị đến chân cầu dành cho người đi bộ ở trước cổng Đài truyền hình mua cho em mấy cái đĩa lậu. Âu Dương San San vừa mới uống một ngụm cà phê vẫn còn chưa kịp nuốt xuống cổ nhưng khi nghe Lý Bối Nhĩ nói xong, cô ấy liền phun hết ngụm cà phê vẫn còn trong miệng ra tấm thảm. Cà phê xộc vào cổ họng khiến cô ho sặc sụa: - Có phải… Có phải là em quen anh chàng bán đĩa đó không? - Không chỉ quen thôi đâu… - Lý Bối Nhĩ vừa định nói thì chuông cửa vang lên. Tiếng chuông kêu kính koong kính koong không ngừng khiến cô có chút bực mình. – Xin lỗi chị San San. Chúng ta nói chuyện sau nhé. - Em cứ ra mở cửa đi. – Âu Dương San San tỏ vẻ thông cảm. Lý Bối Nhĩ gác điện thoại và đi thẳng về phía cửa phòng khách. Hóa ra là Kim Na, bạn học cũ của Lý Bối Nhĩ. Hồi học đại học, Kim Na và Lý Bối Nhĩ đã từng ở cùng phòng trong kí túc xá. Đến năm thứ hai, có một anh chàng nhà giàu để mắt đến cô ta. Vì vậy sau khi quyết định thôi học cô ta đã trở thành bà chủ trẻ nhà người ta. Kể từ đó, cô ta và Lý Bối Nhĩ rất ít khi liên lạc với nhau. Vì thế dần dần họ từ hai người bạn thân thiết cùng ăn cùng ở trong phòng kí túc xá giờ đã trở thành người xa lạ nhưng cũng khá quen thuộc. - Cậu sao thế? – Lý Bối Nhĩ chỉ vào đôi mắt đỏ ngầu của Kim Na, ngạc nhiên hỏi. - Trời nóng thật đấy! – Kim Na phủi bụi trên chiếc váy. – Chúng mình vào nhà rồi nói. Cô né người để Kim Na bước vào. Trong khoảnh khắc khép cửa đó, cô nhìn ra phía vườn hoa nhỏ đối diện, bỗng trong cô dấy lên một cảm giác dường như mọi vật đều sáng bừng lên như ánh mặt trời. Có vẻ như chỉ mình cô cảm thấy mệt mỏi, uể oải thì phải.