Sau buổi lễ khai trường, các tiết học chính thức bắt đầu. Theo thói quen cũ, Mạnh chọn lên dãy đầu ngồi do nó bị cận. Còn với phần còn lại của lớp. Mấy đứa cá biệt thì chen chúc nhau ở mấy dãy bàn cuối, tranh giành tấc đất tấc vàng. Những đứa bình thường thì hay ngồi giữa giữa lưng chừng lớp. Số còn lại thì không còn lựa chọn nào khác hơn là ngồi ở mấy dãy bàn đầu.
Lớp học trang bị khá hiện đại với tính, máy đo số liệu… Tuy nhiên, đám học sinh trong lớp thì lại từ thời cổ đại. Chúng cứ tha hồ nói chuyện vô tư rồi gác chân gác cẳng lên bàn như mấy người bán cá ngoài chợ. Thậm chí là còn đem đồ ăn ra nhai nhóp nhép rào rạo.
Bên ngoài hành lang bỗng có tiếng bước chân cộp cộp đến gần lớp. Một đứa nhìn ra cửa sổ và rồi báo động đỏ cho cả lớp:
‘Thầy vô, thầy vô!’
Cuối cùng, mấy ông bà tám cũng chịu về chỗ khi mà thầy giáo vào. Trông thầy có vẻ mệt mỏi, vài đứa ở dưới thì thào với nhau là trong thầy hình như hơi bất bình thường. Trông thấy lớp ồn, thầy bước lên bục giảng rồi bất thình lình:
‘Nghiêm!’
Cả lũ không ai bảo ai lập tức đứng lên chào. Sau khi nhắm cả lớp thật sự không còn tiếng ồn nào nữa, thầy từ tốn:
‘Rồi, mời ngồi!’
Thầy nói dứt khoát. Sau đó, thầy đi đến bàn giào viên và đặt cặp táp xuống. Tóc thầy lốm đốm mấy cọng bạc, lưng hơi khom và khuôn mặt thì lúc nào cũng nhăn nhó, khó chịu như khỉ ăn ớt vậy.
Vì thế đứa nào đứa nấy cũng biết điều mà liệu hồn, đừng có giỡn mặt với ông. Lớp lúc này im lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng con ruồi đang bay.
Nhưng thay vì yên vị trên ghế của mình, thầy đi xuống giữa lớp và dõng dạc:
‘Tôi muốn hỏi một câu. Ai biết thì giơ tay. Không thì thôi!’
Thầy nói dứt khoát câu nào ra câu đó với khuôn mặt mang hàng chữ ‘Im lặng hoặc ra khỏi lớp!’. Cảm giác bất an, lo lắng bắt đầu bao trùm cả lớp.
‘Hậu duệ cuối cùng của triều đại Xilian là ai?’
Mấy tiếng xào xáo nhỏ vang lên. Ngay lập tức thầy lên giọng dập tắt:
‘Ai biết giơ tay, không trao đổi!’
Chỉ có chừng lèo tèo vài mống giơ tay, trong đó có cả Mạnh. Lịch sử bao giờ cũng là cuốn sách đầu tiên nó xem trước mỗi năm học. Nó khá thích môn sử ngoại trừ việc phải học và trả bài môn đó.
Thầy lia mắt nhìn một vòng cả lớp và nói:
‘Xem ra các anh chị không chú trọng môn lịch sử lắm nhỉ!’
Thầy dợm bước đi trở về bàn của mình, miệng nhếch méch nở một nụ cười:
‘Nếu ngay cả câu hỏi đơn giản đó mà cũng không biết thì các người không xứng đáng để mà ngồi học ở cái trường này!’
Cả lớp lập tức sôi máu đùng đùng. Thật là quá quắt, hỏi thế này thì đố ai mà trả lời cho nổi. Từ nhỏ đến lớn chúng đã ở thế giới con người rồi thì làm sao mà biết đến lịch sử zerloss chứ.
Có vẻ thầy rất hài lòng khi thấy vẻ mặt tức tối khó chịu của đám học sinh. Và với giọng nói thì thầm chết người, thầy chỉ tay ra ngoài:
‘Ai không biết câu trả lời. Có thể ra xem bảng tên của trường!’
Vậy ra đó là lí do khiến thầy nạt nộ hung dữ như thế.
Thầy rời khỏi ghế và trừng mắt nhìn xuống như thể cả lũ sinh viên ở dưới rất đáng ghét:
‘Tôi là Nguyễn Viết Linh. Dạy môn Sử.’
Cả đám ở dưới đột nhiên sửng sốt và rồi tiếng nói chuyện rì rầm lại nổi lên và cả lũ lại được một phen giật mình khi nghe thầy quát:
‘IM LẶNG! Lịch sử là môn rất quan trọng. Vậy mà chỉ một câu hỏi đơn giản mà gần như nguyên lớp không biết câu trả lời!’
Sự im lặng ở dưới làm cho màn độc thoại của thầy như thể càng lúc càng thu hút hơn nữa mặc dù là thầy đang mắng lũ học trò.
‘Các người có biết ấn tượng đầu tiên của tôi về cái lớp này khi vừa mới.. Không phải, mà là trước khi tôi bước vào đây là gì không?’
Cả lớp im lặng không ai hé môi cả.
‘Là ồn đó biết không! Các người nói chuyện như thể các người là những học sinh duy nhất tồn tại ở đây vậy! Khi tôi còn đang đi trên hành lang thì tôi đã nghe thấy tiếng ồn rồi. Tôi đã mong tôi không phải dạy ở cái lớp ồn ào đó. Bây giờ, ngoài cái ấn tượng đó ra, cái lớp này còn tạo cho tôi một cái ấn tượng khác còn tệ hơn cả ấn tượng ban đầu nữa…’
Một khắc im lặng như một khối đá tảng treo trong lồng ngực cả lớp. Và khối đá đó có thể sẽ vỡ tung ra bất kì lúc nào.
‘...không thèm biết đến lịch sử là gì!’
Thầy liếc nhanh ra ngoài cửa một cái, chắp tay ra sau và hạ giọng:
‘Mà thôi, nói thế cũng đủ rồi! Nghe hay không là chuyện của anh chị! Nhưng nếu như cuối năm mà vướng môn của tôi thì đừng trách tại sao tôi không báo trước!’
Kế đó là thầy giảng bài mới thao thao bất tuyệt cho đến khi ra chơi. Còn lũ sinh viên thì ghi ghi chép chép không ai dám hó hé câu nào.
Đến khi hết tiết, thầy vừa ra ngoài đủ khuất tầm nhìn thì một tràng những nhận xét nóng nhất của chúng về thầy lập tức nổi lên. Chúng rủa xả đủ thứ sao cho bỏ giận. Có đứa còn đưa ra ý kiến đề nghị đổi giáo viên. Nhưng cũng có những đứa không cùng chí hướng: ‘Ổng **** đúng quá còn gì! Ai biểu tụi bay ngu!’. Và ngay lập tức đám ngồi quanh bu vào đánh hội đồng nó chơi cho bõ ghét vì tội dám bênh thầy.
Trong khi Đức đang lựa mua vài thứ dụng cụ thì Mạnh đi đến chỗ mấy kệ sách.
Chỗ này khá vắng người, chắc là chỉ có mấy con mọt sách như Mạnh mới vào đây. Lần giở quyển tài liệu lịch sử dày cộm, trong đó có hẳn một chương dài giới thiệu về Raisalin. Nó coi phần tóm tắt ngắn gọn ở trang đầu:
‘Raisalin là người thừa kế duy nhất vương vị Xilian. Trong cuộc đại chiến cuối cùng, cô đã chia dân tộc zerloss ra làm hai, một nửa ở lại đất liền ngăn bước con người để nửa còn lại có cơ hội trốn thoát ra biển. Và để bảo đảm cho kế hoạch thành công, đích thân Raisalin đã ở lại đất liền chỉ huy cuộc chiến với con người. Cô đã cùng hơn năm ngàn chiến binh hi sinh nằm lại vĩnh viễn trên đất liền. Tuy nhiên, họ sẽ không bao giờ chết trong kí ức của chúng ta.’
‘Ê, đọc gì vậy?’
Mạnh đưa cuốn sách cho Đức coi:
‘Hèn chi ổng đổ quạo cũng phải!’
Đức cầm trên tay một mớ thứ dụng cụ linh tinh mà nó mua để chuẩn bị cho tiết thực hành lắp ráp thiết bị. Nó quơ quơ cái tua vít:
‘Chứ gì nữa, bởi vậy hành lớp ông chưa đã nên qua lớp tui hành luôn. Vừa ra chơi vô là thấy bản mặt ổng hầm hầm vô lớp. Xong rồi cả đám bị **** thấy tía luôn!’
Rồi nó cầm cái tua vít lên quơ quơ vô phía trước **** một người vô hình nào đó:
‘Mấy người còn tệ hơn cái lớp 1A3 nữa. Cái lớp đó ít ra còn có vài người giơ tay. Còn cái lớp này tiệt đặc không một ai cả.’
Cả hai thằng đứng đó cười khành khạch. Đức kể tiếp:
‘La xong rồi, ổng đọc một lèo cho cả đám viết. Thỉnh thoảng mới dừng lại chỉ tay lên bảng để giải thích mấy cái bản đồ hay kí hiệu gì đó.’
Đức làm tướng như con khỉ. Một tay chống nạnh, một tay quơ lên cong cong, nói với giọng đặc quánh:
‘Liệu hồn mà nghe cho kĩ, tôi không nói lại lần thứ hai đâu.’
Mạnh nhìn Đức rồi tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu mà buồn cười chịu không nổi.
Xả xì bọ chét xong, Đức dòm vô danh sách mớ đồ cần mua và đi qua hàng kệ thiết bị nằm tuốt đằng xa bên kia. Mạnh đến kệ sách tìm cuốn nghiên cứu sinh vật cơ bản.
Chỗ này có đủ loại sách. Từ những cuốn sách thông thường mà nó hay thấy cho đến những cuốn sách mà nhìn vào đủ thấy nhức đầu mệt óc. Đặc biệt có những cuốn sách còn cài đặt thêm mã khóa trông khá đẹp và bắt mắt.
Đến kệ bên kia có một dãy sách mạ bạc ở gáy, những đường vân chìm đang phát ra ánh sáng xanh dương mờ. Không kềm nổi tò mò, Mạnh liền qua đó lấy một cuốn xem.
‘Bách khoa bò sát. Ua a a…, hàng vip à nha!’
Nó ấn vào nút tròn ở trên góc phải mở sách ra xem. Cuốn sách chỉ có phần bìa dày cộp, phần hộp kẹp ở giữa là các thiết bị tặng kèm như bút, thước đo, ống thủy tinh. Quyển sách hiển thị có các đoạn phim minh họa, số liệu đầy đủ về cuộc sống của mỗi con vật. Cứ như bản kê khai lí lịch ba đời nhà bọn bò sát đều nằm ở đây cả vậy.
Tính ra thì cuốn sách này chẳng những có ích trong việc học mà còn có ích cả lúc làm việc trên đảo nữa. Rồi nó xem trên kệ còn có nhiều phân ngành các loài khác nữa. Nhưng thôi cuốn này có vẻ hay nhất. Nếu giá cả chấp nhận được thì nó sẽ mua.
Quyết định xong, nó gập quyển sách lại và xem giá… Ôi trời ơi, đúng là nực cười ông ngất ngưởng, giá cao chót vót. Mặc dù có giảm giá sách 10% cho sinh viên nhưng với cái giá này thì có giảm cũng như không.
‘Thế thì ngân khố cạn kiệt, tạm biệt tình yêu!’
Nó búng ngón tay một cái, quyển sách chui tọt lại vào trong kẹt. Ngáp một cái chán nản xong, nó đi vòng qua mấy kệ khác kiếm. Một đám con trai đi ngang, tụi nó vừa đi vừa vỗ tay cười khành khạch. Bọn này như bị bệnh hay sao ấy.
Đang mò mò chỗ kệ sách, một con người máy đứng gần đó hỏi nó:
‘Quý khách đang tìm gì, tôi có thể giúp!’
Mạnh ra vẻ bực mình:
‘Kiếm cái đầu mày đó!’
Con người máy ra vẻ không hiểu câu hỏi. Mạnh nói rõ hơn:
‘Biến chỗ khác đi, không cần mày giúp! Máy với chả móc!’
‘Vâng!’
Trả lời xong, nó liền bỏ đi chỗ khác. Mạnh liếc thấy sau lưng con người máy có dán một tờ giấy ghi ‘Ai mua hông? Sắt vụn giá rẻ đây. Mại dzô, mại dzô…’
Mạnh phì cười. Không khó để đoán ra thủ phạm vụ này. Hèn chi mà đám choai choai khi nãy vừa đi vừa nhe răng ra cười khành khạch.
Đang lựa sách, Mạnh phát hiện một con nhỏ đang đứng đọc sách ở đầu bên kia kệ. Nhìn cái ‘dáng đứng Bến Tre’ này thấy bừa bựa, quen quen. Rồi nó chợt nhận ra đó là Băng.
Tuy nhiên, nó chưa vội lại gần bắt chuyện mà nhìn ngang ngó ngửa. Nó nheo mắt dò quét khắp khu vực đó mấy lần. Khi chắc chắc không ai đến gần khu vực này, nó mới lại chỗ Băng bắt chuyện:
‘Đang kiếm sách gì vậy?’
Băng vẫn giữ quyển sách trên tay, nó chỉ có hai trang nhựa dẻo:
‘Mình có tra tìm gì đâu!’
Cô nhìn Mạnh ngạc nhiên:
‘Ủa, mà bạn cũng mua sách ở đây à?’
‘Ừa! Mượn coi chút!’
Mạnh nhấc bìa sách trên tay Băng ra coi và đọc từng chữ một:
‘Cấu tạo và thiết kế mạch năng lượng!’
Đọc xong, nó thả ra và nhìn Băng với vẻ không tin được:
‘Đọc cuốn này chi vậy?’
‘Mình nghiên cứu thêm!’
Trong trang sách là hình ảnh các mạch thủy tinh đang tự lắp ráp lại với nhau cùng với vô số kí hiệu chỉ dẫn. Các mạch trong đó tự ráp lại với nhau thành một bảng mạch hoàn chỉnh và có thông số, công dụng. Dưới góc phải là một khối tinh thể mẫu đang phát sáng sau khi lắp ráp hoàn chỉnh.
Trời ạ, nghiên cứu thêm. Nội mấy môn học trong trường cũng đủ làm cho đầu Mạnh mòng mòng như quay dế rồi. Vậy mà con nhỏ này còn có thời gian để nghiên cứu thêm mấy thứ này.
‘Tính mua cuốn này hả!’
‘Mình vừa mua xong! Bạn xem không, mình cho mượn!’
Mạnh trợn mắt liếc:
‘GIỠN HẢ? Thôi khỏi, cám ơn. Sách này chuyên dành cho mấy con mọt… Ý lộn, mấy người thông minh, học giỏi đọc. Còn tui trình độ có hạn. Đọc hổng nổi!’
‘Mình cũng sắp về rồi! Bạn mua đồ xong chưa, mình về chung!’
Mạnh ló đầu qua mấy cái kệ liếc ngang dọc xem ngoài cửa có ai không. Nhắm không có ai, nó thụt đầu vô lại:
‘Thôi khỏi! Về trước đi!’
‘Ừ! Vậy mình về trước nha, tạm biệt!’
Trong khi Băng ăn nói lịch sự như vậy thì Mạnh chỉ đáp lại bằng một chữ cụt lủn không đầu không đuôi:
‘Ờ!’
Con nhỏ này học cái quái gì mà kinh thế không biết. Học sinh xuất sắc có khác, nếu mà người bình thường cố nhồi cái mớ đó vô đầu thì chắc là bệnh viện chật cứng cả chỗ rồi. Bỗng nhiên có ai đó đánh nhẹ vào vai nó một cái làm nó điếng hồn.
‘Ghê nha! Hèn chi dạo này tao thấy mày bất bình thường, mặt mũi thất thần cứ như mới bị…’
Mạnh không thèm quay ra sau cũng biết là giọng của thằng Đức. Trời, nó canh chừng dữ vậy mà không biết bị Đức theo dõi. Nó hành động một cách bình thường, hếch giọng lên:
‘Bị gì hả?’
Đức nhe hàm răng khỉ ra cười cười:
‘Thì…sao tui biết. Ê, mà tui hỏi thiệt nha, ông quen con nhỏ đó hả?’
‘Không!’
Đức làm bộ nhìn ra bên ngoài rồi hớt hải:
‘Nó quay lại kè! Ê Ê, BẠN QUÊN ĐỒ HẢ?’
Mạnh giả điếc coi như không nghe thấy gì. Nó ung dung đi ra chỗ khu vực thiết bị. Đức vẫn bám theo đuôi nó lải nhải:
‘Ê, tui nói thiệt. Nó quay lại kè. Quay lại coi đi!’
Cầm mấy cái giáp tay hỗ trợ lên xem xét. Trông cũng nhiều chức năng nhưng vẫn không bằng mấy cái giáp tay nó dung trên đảo. Mạnh đeo một cái lên tay phải, bấm nút khóa chặt, phán ngay một câu xanh rờn:
‘Được, giờ tao quay lại coi!’ Nó đập lên cái giáp tay thử coi có chắc không và dọa ‘Mày mà xạo là về nhà húp cháo nha con há!’
Mạnh quay mặt lại nhìn và chẳng có ai cả. Nó nhìn Đức bằng bộ mặt hung thần, thụi cùi chỏ vào không khí để thử sức.
Đức xanh mặt liền đập tay vào nhau và lấp liếm:
‘Trời ơi, ông vừa quay lại là con nhỏ đó đi rồi! Nãy kêu thì hông nghe!’
Mạnh ném chữ ‘hứ’ vào mặt Đức và tháo giáp tay ra trả lại chỗ cũ. Đức quơ tay lau mình lau mẩy như thể vừa bị ai đó phun nước miếng vào người:
‘Ý ẹ… Coi thằng Mạnh ở dơ chưa kè!’
Tối hôm đó, cả tại phòng ăn lẫn phòng sinh hoạt đều bị khuấy động lên chỉ vì ông thầy Sử. Chúng nó mắng **** ông thầy không tiếc miệng. Người duy nhất không tham gia vào cuộc bình luận này này là Mạnh. Dù vậy, ngồi nghe vẫn có cái thú vị riêng…
Trong phòng sinh hoạt chung, thằng Anh Tú với cái đầu chôm chôm vuốt keo, ra dáng đại ca của cả lớp, đang đi đi lại lại. Nó chỉ xuống cả phòng:
‘Mấy em đó nha! Học bài không lo học. Có biết tui là ai không hả?’
Trong phòng sinh hoạt chung có cái ti vi lớn như cái bảng vậy, lúc đó đang chiếu tin thời tiết. Nó đứng choán ngay vị trí người dẫn chương trình, đưa tay vuốt tóc, kênh mặt lên khoe:
‘Tui có được ngày hôm nay là nhờ mỗi ngày la mắng mấy em đó biết chưa hả?’
Một tràng nôn mửa lập tức xổ ra ào ạt phản đối. Cả phòng thẳng mồm **** bới không thương tiếc.
‘Thôi đi Tú ơi, mày làm ơn dùm tụi tao cái. Mới vừa ăn no xong… Mày đừng có làm tụi tao ói ra lại!’
Duy Minh phản đối ngay tại chỗ. Liền sau đó, thằng Bảo Kha với bộ mặt dài như mặt ngựa liền đứng lên, dáng người cao lêu nghêu, quơ tay chỉ xuống thẳng thừng:
‘Ơi, mày biến xuống đi!’
Tự nhiên con nhỏ Phi Yến lon ton lên đó, nhích mông ủi thằng Tú qua bên. Con nhỏ đứng ở đó tạo dáng:
‘Ừa đúng rồi Tú ơi. Tui đứng ở đây mới đúng!’
Thằng Tú liền lủi thủi xuống dưới. Nó đưa hai nắm tay lên xoa xoa mắt làm bộ khóc nhè:
‘Hu…hu… Tụi bây nhớ nha. Ăn hiếp tao… Tao về tao méc má!’
Cả phòng ai nấy liền bò càng lăn ra cười khi thấy cái bộ dạng thằng Tú. Con Phi Yến đập đập lên màn hình để thu hút sự chú ý về phía mình:
‘Ê ê tụi bây. Coi nè.’
Rồi nó làm điệu bộ y chang người dẫn chương trình chỉ chỉ lên màn hình và chớp chớp mắt:
‘Ngày mai nè. Nắng tốt và không mưa. Vì vậy, tốt nhất các bạn nên ăn những thứ mát mẻ và dễ chịu như kem nè, trái cây nè, sữa chua nè…’
Đột nhiên, một giọng nói cắt ngang:
‘Ngựa quá à má! Má xuống dùm con cái đi!’
Đang đóng vai người dẫn chương trình ngon lành, Con Phi Yến đổ quạo, mắt nhìn láo liên cả phòng, hai tay chống nạnh:
‘Đứa nào chán sống rồi! Dám bảo bà ngựa hả!’
Lập tức, cả khu bàn ở giữa chỉ ngay vào thằng Duy Minh:
‘Nó nè!’
Phi Yến lập tức xắn tay áo lên chạy xuống. Duy Minh hoảng quá, nó bèn đứng lên bỏ chạy thục mạng. Mấy đứa ngồi quanh chụp hụt thằng Minh. Cả đám dí theo nó vòng vòng. Anh Tú với Bảo Kha hè nhau ra giữa đường chặn đầu và chụp thằng Minh lại. Anh Tú la lên:
‘Đứng lại mày. Chạy đâu hả! Xử nó đi em, anh tóm được nó rồi nè!’
Thằng Minh vùng vẫy:
‘Tụi bay thả tao ra coi…’
Gần ngay chỗ thằng Minh bị bắt là đại bản doanh của bọn game thủ gồm Lê Long, Thành Luân và vài đứa khác. Anh Tú lập tức chỉ đạo cả đám:
‘Tụi bay, nhào vô!’
Thế là ngoài con Yến ra, mấy đứa game thủ thấy thế vui quá cũng lập tức rời bàn phím hùa vô hội đồng một mình thằng Minh. Con Yến kết thúc bằng một cú đá vào mông:
‘Này thì dám bảo bà ngựa!’
Cuối cùng, sau trận chiến, thằng Minh đứng dậy với cái đầu tóc bị vò te tua hết chỗ nói:
‘Tao nhường tụi bay thôi đó! Chấp cả lũ tụi bay cũng chưa chắc…Ủa, mà dép tao đâu rồi? Thằng nào giấu dép tao trả đây coi!’
Nó nhìn quanh quất khắp mặt đất rồi lục soát từng thằng, từng cái ghế một. Trong khi đó mấy đứa kia ngồi cười hì hì và trả lời là không biết. Nhưng vấn đề là đôi dép của nó đâu có trong căn phòng này.
Đúng là cái lớp đong đầy tình thương, mến thương. Hết đánh hội đồng rồi giấu dép. Mạnh lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng sinh hoạt. Vừa ra khỏi cửa, nó nói lớn:
‘Dép của đứa nào quăng ngoài đây nè!’
Mạnh vừa đi được vài bước thì nghe có tiếng la oai oái của thằng Minh trong phòng. Sau đó là giọng thằng Tú: