Tôi như được rửa sạch từ trong ra ngoài vậy trong chuyến đi này vậy. Tây Tạng là một nơi có linh tính, giống như một khúc hát, trong lúc này thật sự có thể rửa sạch lòng của bạn, thức tỉnh linh hồn bạn tỉnh lại. Bầu trời và những dãy núi kia, những ngôi chùa và những khu đường phố, những con dê con bò của người chăn nuôi, ống kính lướt qua chỗ nào cũng có thể trông thấy một bức tranh. Tôi vẫn luôn ở trong trạng thái nửa kích động, cầm camera chụp hết năm cuộn phim dự trữ mà vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.
Nửa tháng hành trình sắp kết thúc, trước ngày trở về một ngày chúng tôi dừng chân trong khách sạn ở Lhasa, ăn bữa cơm Tây Tạng lần cuối trong phòng ăn ở tầng một. Tôi đi toilet một lần, lúc về không thấy Felix đâu.
Hỏi người khác, một sinh viên bên cạnh nói: "Có thể anh Felix đi tìm bác sĩ. Hình như mắt anh ấy khó chịu, nói phải quay về."
Tôi lo lắng, đi lên tầng gõ cửa phòng anh.
Gõ hồi lâu Felix mới mở cửa, đi vào phòng anh nhưng không thấy anh đóng cửa vào theo, tôi nhìn lại, lại trông thấy bản thân anh ấy đang mò mẫm nắm cửa, tiêu cự của đôi mắt xanh thẳm kia không chuẩn.
Tôi quá sợ hãi, chạy qua đóng cửa vịn lấy tay Felix, vội vàng hỏi: "Felix, mắt anh làm sao vậy? Không nhìn thấy ạ?"
Felix quay về phía tôi thoáng mỉm cười: "Không sao, không sao, một chút nữa là ổn thôi. Tô Tô, phiền em đỡ anh ngồi xuống, giúp anh lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra."
Tôi không tìm được thuốc nhỏ mắt ở trong túi của anh, vội vội vàng vàng chạy về phòng mình, cầm lọ thuốc dự bị mà Đào Ý Đường đưa cho tôi, giúp Felix tra mắt. Tôi nhìn anh cau mày, các đốt ngón tay cầm tay vịn của ghế trở nên trắng bệch, lo lắng hỏi: "Sao rồi? Đau lắm hả? Có cần đi bệnh viện không?"
Felix khẽ lắc đầu, lâu sau mới mở to mắt ra, cười khổ với tôi: "Không biết có phải là Đào cố ý chơi anh hay không nữa? Tuy thuốc nhỏ mắt có hiệu quả nhưng khi nhỏ vào như đốt cháy mắt vậy."
Tôi cẩn thận nhìn mắt anh: "Có thể nhìn thấy không?"
"Ừ, không sao mà, trước chỉ tối đen một lúc thôi, nhỏ thuốc xong sẽ không có chuyện gì nữa." Anh cười: "Anh cảm thấy không tốt, đi lên lấy thuốc nhỏ mắt, không ngờ đã không nhìn thấy nữa, may mắn là em tới."
"Tại sao lại có thể như vậy? Bị bao lâu rồi?" Tôi cau mày, không ngờ mắt Felix lại nghiêm trọng đến mức bị mù tạm thời.
"Chắc tầm hai tháng." Felix phất phất tay, bộ dạng không để ý: "Đào nói hiện tại không tìm ra được nguyên nhân cụ thể, có lẽ là mắt quá mệt mỏi. Khoa mắt không phải là sở trường của anh ấy. Anh ấy bảo anh đến bệnh viện chuyên khoa mà khám nhưng anh nghĩ nghỉ ngơi một thời gian sẽ không sao."
"Như vậy sao được? Felix, anh đừng không để ý như vậy, vẫn nên nhanh chóng đi kiểm tra đi!" Tôi sốt ruột khuyên anh.
Felix xua xua tay, cười: "Nào có thời gian? Nguyên một đống lịch trình hoạt động đầy ắp, hơn nữa, " Anh nháy mắt mấy cái với tôi: "Anh cần bận rộn để trị liệu bệnh thất tình."
Tôi dở khóc dở cười, cực lực khuyên anh mà không có kết quả, đành phải thôi vậy, lại nghĩ, sau khi trở về giúp anh liên lạc với một bệnh viện rồi nói tiếp.
Từ Lhasa bay thẳng về thành phố N lại không thấy có người tới đón. Vì hội diễn trong nước ở thành phố N sắp bắt đầu nên hai ngày này Nhiếp Duy Dương luôn luôn bề bộn nhiều việc. Mẹ cũng nói đến đón tôi nhưng lúc này lại không thấy người đâu.
Định gọi điện về nhà hỏi, đúng lúc điện thoại trong túi vang lên. Nhìn xem là số máy riêng trong nhà. Nhiếp Duy Dương đã về nhà được mấy ngày, anh gọi điện cho tôi đều là dùng di động, chắc cuộc gọi này là của mẹ gọi tới.
"Alo?" Tôi bắt máy.
"Tô Tô! Con đã xuống máy bay?" Quả nhiên là mẹ.
"Vâng, mẹ, sao..." Tôi còn chưa nói hết đã bị mẹ cắt đứt. Tôi chưa từng nghe qua giọng điệu bén nhọn mà kích động của người mẹ luôn dịu dàng như vậy.
Giọng mẹ run run, the thé mà khàn khàn, giống như hét to: "Tô Tô! Con làm cái gì? Làm sao con có thể làm ra cái loại chuyện như vậy?"
Tôi mơ hồ: "Chuyện gì?"
Mẹ tôi thở hổn hển: "Con và Nhiếp Duy Dương— làm sao con có thể — con biết con đang làm cái gì không? Tại sao mẹ lại có đứa con như con chứ?"
Tôi và Nhiếp Duy Dương? Mẹ biết chuyện tôi và anh rồi? Trời đất, Nhiếp Duy Dương nói như thế nào với mẹ vậy? Sao mẹ lại kích động tức giận thành như vậy?
Lại nghe thấy trong điện thoại loáng thoáng truyền đến giọng nói khuyên giải của Nhiếp Văn Hàm: "A Nguyễn, A Nguyễn, em cứ bình tĩnh cái đã, chớ dọa con bé, đợi Tô Tô về rồi nói tiếp..."
Tiếng kích động của mẹ cắt lời ông: "Anh còn nói nữa! Là con của anh làm ra — chuyện tốt!" Rồi quát lên với tôi: "Tô Tô, con về ngay lập tức!"
Tôi đầu đầy sương mù, ngồi trong taxi gọi điện cho Nhiếp Duy Dương. Sau vài tiếng chờ máy, điện thoại chuyển đến hộp thư thoại: "Hiện tôi đang ở phòng thu âm, tạm thời không thể nghe điện thoại được, xin liên lạc lại sau."
Chuyện gì đã xảy ra? Nhiếp Duy Dương đang còn làm việc, nếu anh nói trước với mẹ, mẹ phản ứng kịch liệt như vậy thì anh sẽ nói với tôi một tiếng. Tình huống hiện tại dường như không phải như vậy, chẳng lẽ mẹ biết chuyện từ người khác? Tính tình mẹ dịu dàng như vậy, vì sao nghe người khác nói hai ba câu, chưa hỏi rõ tôi đã tức thành như vậy?
Mang theo đầy nghi vấn về đến nhà, đi vào phòng khách đã thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa khóc, Nhiếp Văn Hàm ở bên cạnh an ủi.
"Mẹ, chú Nhiếp." Tôi ném ba lô lên trên ghế sofa, ngồi đối diện với bọn họ: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Mẹ giương mắt nhìn tôi, đôi mắt hồng hồng, ném một tấm hình qua chỗ tôi. Nhiếp Văn Hàm định ngăn cản: "Em đừng đưa cho con bé xem ảnh..."
Tôi đã cầm ảnh chụp lên, nhìn thoáng qua, tôi lập tức kinh hãi, làm sao có thể bị chụp được?
Trên tấm ảnh là tôi và Nhiếp Duy Dương. Tôi đang nằm trên giường, áo vén lên đến tận cổ, quần dài nửa cởi, hai cánh tay đặt trên qυầи ɭóŧ, khuôn mặt nghiêng đi không nhìn rõ biểu cảm. Nhiếp Duy Dương đang nửa nằm trên người tôi, một cánh tay anh đúng lúc đang che một bên ngực tôi, mà tay kia đang đè lên qυầи ɭóŧ. Đây chính là hình ảnh ngày tôi ở Brussels năm ngoái, lần đầu tiên cùng thân mật với Nhiếp Duy Dương.
"Cái này... Sao lại..." Tôi há mồm cứng lưỡi, ai đã chụp tấm ảnh này? Ai đã gửi về nhà? Vì sao?
Nhiếp Văn Hàm nói: "Tô Tô, không lâu trước nhà nhận được một bức thư, có bức ảnh này, còn nói nếu không muốn ảnh này bị đăng báo thì phải trả giá thật nhiều."
Tống tiền? Trong lòng tôi lập tức sáng như tuyết, là Bình Bình! Lúc này, ảnh kia ngoài cô ta thì còn có ai? Đây chính là giây phút cô ta đẩy cửa vào. Tôi nhớ Nhiếp Duy Dương nói Bình Bình tiếp cận tôi là đã có mục đích từ trước, thì ra thật sự là như vậy. Xem ra chắc cô ta thấy gia cảnh chúng tôi không tệ, vì vậy mới tiếp cận muốn mượn cơ hội hành động, không ngờ ngày đó chúng tôi cãi nhau, lập tức cho cô ta cơ hội cực tốt.
Tôi nhắm mắt lại, nhớ tới ngày đó đột nhiên cô ta đẩy cửa đi vào, hình như một tay vẫn luôn để ở trong túi, ảnh chụp này không quá rõ ràng, chỗ đó vốn dĩ là túi giả? Chắc hẳn cô ấy có khoét lỗ trên túi áo. A, trời đất, tôi thật là ngu, đây không phải là dẫn sói vào nhà hay sao?