Ý thức quay về thân thể, tôi khẽ chớp mắt, từ từ mở mắt ra, trước mắt là trần nhà phòng tôi.
Ánh mặt trời vàng đỏ xuyên qua rèm cửa sổ, tôi nhìn đồng hồ ở đầu giường, đã bốn giờ rưỡi, là xế chiều.
Tôi từ từ ngồi dậy. Ahhh, thắt lưng đau quá!
Thân thể giống như bị xe cán qua, đầu óc cũng vô cùng đau nhức, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôi lắc đầu, ký ức ngày hôm qua dần hiện lên, a, Miêu Miêu
Tôi nhíu mày, trong lòng đau đớn và trống rỗng. Thì ra tình bạn sáu năm chỉ là một mình tôi tình nguyện? Cô ấy vẫn mang tâm tư như vậy với tôi sao? Sao cô ấy lại nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy?
Thân thể đã được tắm rửa sạch sẽ nhưng cảm giác còn sót lại và những dấu vết trước ngực đã chứng minh cho cuộc hoan ái đêm qua. Sống lưng tôi lạnh buốt, tôi đã cùng với ai? Tôi nhớ ngày hôm qua là Felix cứu tôi, sau đó thì sao? Dòng nước lạnh buốt, thống khổ trằn trọc, sau đó có người đến, dịu dàng ôm lấy tôi, sau đó —— Nhiếp Duy Dương?
Tôi từ từ đứng lên, đánh răng rửa mặt, trong lòng tôi thấp thỏm không yên, không phải là ảo giác chứ? Thật sự là anh sao? Tôi không có tùy tùy tiện tiện tóm một người đàn ông —— chẳng hạn như Felix —— lên giường chứ?
Tôi muốn tìm mẹ hỏi một chút xem tôi về nhà bằng cách nào, nhưng đi từ trên lầu xuống dưới lầu, khắp nơi trong nhà đều vô cùng yên tĩnh, không có một bóng người. Bụng tôi rột rột biểu tình, tôi hâm nóng một ly sữa, một mình ôm ly sữa ngồi trong phòng khách, ngơ ngác mất hồn, không hiểu vì sao lại khóc.
Tiếng mở cửa vang lên, tôi vội vàng lau nước mắt nhìn qua thì trông thấy Nhiếp Duy Dương xách theo hai túi lớn tiến vào.
Anh nhìn thấy tôi thì lại chau mày theo thói quen, cười nói: "Quả nhiên thể lực rất tốt, nhanh như vậy mà đã có thể dậy rồi."
Tôi thả lỏng người, xem ra ngày hôm qua thật sự là anh.
Anh lắc lắc túi lớn: "Bố và dì Nguyễn đi dự tiệc rồi, anh đi mua chút đồ ăn cho em."
Tôi nói: "Sao anh lại trở về?" Trùng hợp như vậy sao?
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, mở túi lấy đồ bên trong ra, đó là những món ăn của nhà hàng gần đó. Anh vừa gỡ đũa vừa nói với tôi: "Anh trở về để ký một hợp đồng, lúc máy bay hạ cánh thì lập tức gọi điện cho em, lại gọi đúng lúc đó."
Tôi nhận lấy chiếc đũa, không biết có nên nói cảm ơn với anh không? Cảm ơn anh, dù sao anh cũng đã chiếm đủ tiện nghi, nhưng nếu không có anh, một là không biết Đồng Miêu Miêu sẽ làm gì với tôi, hai là tối qua không có người giúp tôi giải dược, tôi chắc chắn sẽ không được dễ chịu.
Lại nói, tôi nhớ Felix cũng nói sẽ giúp tôi, vì sao tôi khổ sở như vậy nhưng cũng không đáp ứng? Rõ ràng tôi không phải là người quá để ý như vậy.
Tôi hỏi: "Felix đâu?"
Tay Nhiếp Duy Dương đang giúp tôi mở túi thức ăn chợt ngừng lại một chút, khóe mắt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên nhưng giọng nói đã có chút căng thẳng: "Sao, nhớ cậu ta rồi hả? Hình như trong nửa tháng anh không ở đây, em và cậu ta rất thân thiết thì phải."
Anh có chút mất hứng sao? Kỳ quái, dường như bây giờ tôi có thể nhìn qua nét mặt và giọng điệu của anh mà hiểu được tâm tình anh, hay là nói, anh nguyện ý biểu lộ ra?
Tôi gắp một miếng cá tuyết bỏ vào trong miệng, ừm, hương vị thật ngon, lại uống một hớp cháo lớn, miệng nói có chút không rõ: "Chuyện ngày hôm qua phải cảm ơn anh ấy."
"Oh." Anh dựa người vào trên ghế tựa: "Nếu như anh không tới, có phải em còn muốn cảm ơn cậu ấy vì giúp em giải dược đúng không?"
Tôi cúi đầu ăn, lườm anh một cái: "Nói vớ vẩn."
Anh nhìn tôi ăn, dường như nhớ ra cái gì đó, hai đầu lông mày toát lên sự vui vẻ: "Mèo hoang nhỏ, em có nhớ ngày hôm qua em đã nói gì không?"
"Nói gì?" Tôi hỏi, trí nhớ ngày hôm qua giống như một cuốn phim hỗn loạn mơ hồ, tôi làm sao có thể nhớ được mình đã nói gì?"
Vẻ mặt anh hơi tức giận, nói: "Em nói không phải anh em sẽ không lấy chồng."
"Khụ khụ!" Tôi bị sặc cơm, vội vàng uống một ngụm canh, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh nói bậy, em chỉ nói là em cần anh giúp em!"
Anh nhíu mày, vẫn ung dung gác chân: "Nhìn xem, không phải em nhớ rõ sao, còn làm bộ nữa."
Tôi tức giận, tôi làm bộ cái gì chứ, chỉ là khi anh vừa nói như vậy thì tôi chợt nhớ ra thôi.
Anh lại hỏi: "Vì sao?"
Tôi nhún nhún vai: "Cái gì mà vì sao, có lẽ bởi vì cảm giác đã từng dùng qua nên có thể đảm bảo hơn?"
Anh trừng mắt nhìn tôi, một lúc lâu sau, đột nhiên không nói tiếng nào mà đứng dậy đi lên lầu.
Một mình tôi ngồi lại chọc bát cơm, tự hỏi vấn đề mà anh vừa bỏ lại.
Chẳng lẽ tôi... có thể sao? Tôi không vô sỉ như vậy, bị người cưỡng bức còn có thể cảm thấy người ta nhìn vừa mắt? Nhưng mà, mị lực của người này, từng cử chỉ lời nói của anh, anh chăm chú đối với sự nghiệp của mình, anh thỉnh thoảng lại dịu dàng pha lẫn một chút hư hỏng, mị lực tà ác như vậy, a, rất dễ khiến cho người ta bị anh mê hoặc, tôi cũng bị anh mê hoặc sao?