Mỗi lần xe lắc lư là trong dạ dày tôi lại như có gì đó muốn ộc ra. Cảm giác tê liệt dần dần giảm bớt, thay vào đó là cảm giác khô nóng khó nhịn.
Tôi không ngừng nói chuyện với Felix để dời đi sự chú ý của mình: "Ừm... Nhiếp Duy Dương gọi điện cho anh à?"
"Ừ." Felix vừa lái xe vừa không ngừng quay đầu nhìn tôi: "Anh vốn đang ở gần đây chờ em gọi điện thoại rồi tới đón, nhưng vừa nhận được điện thoại của Nhiếp thì anh vội vàng chạy tới."
"Ưm..." Tôi chóng mặt hoa mắt, miệng đắng lưỡi khô, giống như đang phát sốt, cả người nóng hổi, đầu óc mơ màng, chỉ muốn có gì đó chạm vào mình.
Tôi nói: "Felix, em không thể về nhà... Mẹ sẽ lo lắng, ưm... đưa em đến khách sạn, em muốn tắm nước lạnh."
Felix nói: "Được, Tô Tô, em đừng túm cánh tay anh, anh đang lái xe, rất nguy hiểm."
Hả? Tôi ôm lấy cánh tay của anh ta từ lúc nào vậy? Tôi vội vàng lui lại, ngồi thẳng người, thế nhưng bàn tay lại như có ý chí, cứ gắt gao nắm lấy ống tay áo của Felix không buông, nếu tôi nhào qua ôm anh ta... Không, tôi không thể. Tôi cúi đầu, bắt đầu há miệng thở dốc, đấu tranh giữa việc tránh xa và nhào tới ôm lấy anh ta.
Giọng nói tràn đầy lo lắng của Felix vang lên: "Tô Tô, khó chịu lắm sao?"
"Ưm... Vẫn ổn..." Tôi choáng váng ngẩng đầu nhìn anh ta, lại nói, sao trước kia tôi không phát hiện Felix đẹp trai đến vậy? Anh có gương mặt góc cạnh của người phương Tây, làn da trắng nõn, lại rất mịn màng như người châu Á, đôi mắt xanh như bầu trời tháng sáu, đẹp đến động lòng người.
Tôi choáng váng mỉm cười: "Felix, anh thật đẹp."
Trên mặt Felix bỗng nhiên ửng đỏ: "Tô Tô, trong mắt anh, em là người xinh đẹp nhất."
"Ừm... Cám ơn..." Ngọn lửa đang thiêu cháy cơ thể tôi, tôi ngồi trên ghế không khỏi vặn vẹo, áp mặt lên kính xe lạnh buốt.
Felix nói: "Không được, em như vậy, hay là chúng ta đến gặp bác sĩ đi!"
Tôi lắc đầu: "Không được... Ưm... Để lộ ra ngoài sẽ làm chú Nhiếp khó xử... Không sao đâu, em tắm nước lạnh là tốt rồi..."
Im lặng một lát, tôi lại nghe thấy Felix nói: "Tô Tô... Anh... Anh có thể giúp em."
Tôi gật đầu qua loa, giúp tôi, tốt quá, tôi thật sự đang rất cần người giúp. Hả? Không đúng, Felix nói giúp tôi? Giúp thế nào... Tôi cố gắng tỉnh táo lại một chút, vội vàng lắc đầu: "Không không không không không... Em rất khỏe, không sao."
Felix còn đang muốn nói gì thì điện thoại của anh ta lại vang lên, anh ta nghe máy: "Alo, Nhiếp, ừ, cô ấy vẫn ổn, mình tới kịp, được."
Anh ta đưa điện thoại cho tôi, tôi nhận lấy, suýt chút nữa thì đánh rớt, ưm, điện thoại mát lạnh áp lên mặt tôi thật dễ chịu.
Giọng nói của Nhiếp Duy Dương vô cùng khó chịu: "Tô Tô, em có ổn không?"
Tôi đột nhiên cảm thấy muốn khóc, khịt khịt mũi: "Không ổn, không ổn chút nào, tôi bị bạn bè lừa dối, bị bỏ thuốc, nóng quá, thật khó chịu... Tôi sắp không chịu nổi..."
Đầu dây bên kia yên tĩnh trong chốc lát, tôi dường như lại nghe thấy Nhiếp Duy Dương nghiến răng, gằn từng câu từng chữ: "Mèo hoang nhỏ, nhớ kỹ cho tôi, tôi không quan tâm em làm thế nào, phải cố gắng chịu đựng! Nếu dám để cho người khác chạm vào thân thể, hoặc là em lập tức tự sát, hoặc là tới đây nhặt xác tôi đi!"
Tôi bĩu bĩu môi: "Tôi khó chịu như vậy... Ưm... mà anh còn hung dữ..." Đầu óc tôi nặng trĩu, giọng nói bên tai cũng trở nên mơ hồ, hình như Nhiếp Duy Dương còn đang nói gì, tôi nói: "Tôi không nghe rõ... không nói nữa..." Rồi cúp điện thoại.
Lại trúng ngay giờ tan tầm, kẹt xe cứng ngắc, lúc đến được khách sạn thì lưng áo của tôi đã thấm ướt mồ hôi.
Dựa vào cánh tay của Felix, tôi cố gắng tỏ vẻ bình thường, cùng anh ta bước vào thuê phòng, vất vả lắm mới vào được phòng, tôi lập tức vọt vào nhà tắm, nằm vào trong bồn tắm lạnh buốt, mở nước lạnh dội lên thân thể mình.
Felix sốt ruột theo sát tôi: "Không được, Tô Tô, như vậy em sẽ bệnh mất!"
Tôi cắn chặt răng, hai tay hung hăng nhéo lên cánh tay mình, nói với Felix: " Đưa em vào bồn tắm, sau đó anh ra ngoài đi, mau lên..."
Felix lại đặt tôi vào trong bồn tắm, nhìn anh ta đứng bên cạnh không biết làm sao, tôi thở dốc: "Felix, anh ra ngoài đi, em không có tự chủ, anh không nên vào đây, nếu không em sẽ hận anh."
Felix không nói gì, một lát sau, anh ta ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại.
Tôi yếu ớt nói: "Felix, cám ơn anh, anh ra ngoài đi."
Thời gian chậm rãi trôi qua, hiệu quả của nước lạnh cũng dần dần giảm bớt, mà hiệu quả của thuốc lại không giảm chút nào, trái lại càng lúc càng có chiều hướng tăng thêm. Tôi vô lực dựa vào bồn tắm, khổ sở vặn vẹo thân thể, khó chịu đến nỗi muốn bật khóc.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, có người bước tới, ôm lấy tôi.