Ánh mắt của anh ta có chút gì đó khác thường, khiến tôi bị hấp dẫn, khiến lòng tôi đột nhiên cảm thấy mềm mại, nhưng rốt cuộc đó là cái gì, tôi không biết, cũng không có cơ hội để hỏi.
Sóng nước ấm áp dập dờn như những cái vuốt ve dịu dàng và mờ ám, theo từng động tác của chúng tôi mà vỗ lên da thịt tôi.
Đôi chân trần trụi quấn quýt lấy nhau trong làn nước, vạt áo sơ mi trắng mà anh ta chưa kịp cởi nổi lềnh bềnh trên mặt nước, giống như đóa hoa trắng nở rộ. Vạt áo trước ngực thấm nước dán sát vào người anh ta, mơ hồ lộ ra cơ bắp cường tráng màu bánh mật, khiến cho người ta có cảm giác ... sạch sẽ mà hấp dẫn. Bàn tay nâng lên thắt lưng mảnh khảnh của tôi, cúi người tỉ mỉ hôn xuống ngực tôi, từng giọt nước li ti theo động tác của anh ta, nhẹ nhàng trượt xuống cổ tôi.
"Ưm..." Tôi mơ hồ rêи ɾỉ, trước ngực bị đụng chạm khiến tôi bắt đầu cảm thấy bất an và xao động, cảm giác trong bụng như có gì đó đang dâng lên, giống như trống rỗng, lại như bị kim châm, tôi vịn lấy bả vai rắn chắc của anh ta, nhẹ nhàng vặn vẹo, không biết là muốn tránh xa anh ta hay muốn đến gần anh ta hơn nữa.
Hơi nước lượn lờ xung quanh chúng tôi, ánh đèn vàng nhu hòa phủ lên một tầng mông lung huyền ảo. Bầu không khí nóng ướt khiến thân thể chúng tôi càng thêm mẫn cảm, ham muốn rất nhanh đã trào dâng.
Đôi môi của anh ta trượt dọc theo cổ của tôi, ngậm lấy vành tai tôi. A! Đến bây giờ tôi vẫn không biết là vành tai mình lại nhạy cảm như vậy, xúc cảm nóng rực và ẩm ướt khi anh ta nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ khiến cả người tôi co rút rất nhanh, mà thắt lưng của anh ta theo dòng nước mạnh mẽ trượt vào giữa hai chân tôi, phái nam ở trong làn nước ấm càng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trong khoảnh khắc tôi bị chấn động, nó lập tức lấp đầy trong cơ thể tôi.
"Ha..." Tôi hít sâu một hơi, bàn tay vô thức vuốt ve thắt lưng của anh ta, a, cảm giác này là gì? Tựa như chúng tôi đang ở nơi tận cùng của thế giới, là sự tồn tại duy nhất trong vũ trụ, mỗi một tấc trên thân thể đều bị sự hấp dẫn trí mạng này không ngừng gào thét.
Nhiếp Duy Dương dùng một loại tư thế tuyệt đẹp, tiết tấu chuyển động ẩn chứa sức mạnh, mỗi lần đều mang đến cho tôi cảm giác run sợ lẫn thỏa mãn.
Tôi ngẩng đầu, vô thức thì thầm: "Nhiếp ... Duy Dương ..."
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, con ngươi đen thâm thúy như có một lớp sương mù che phủ, mang theo sự say mê chìm đắm, bàn tay nóng rực xoa lên mặt tôi, ngón tay thon dài vuốt ve hàng lông mày của tôi, khàn khàn khẽ gọi: "Tô Tô ... Tô Tô ... của anh ..."
Nhiếp Duy Dương ngẩng đầu, xoa nắn khuôn mặt của tôi, cất giọng trầm khàn: "Màu hồng xinh đẹp."
Tôi nhìn anh ta, gương mặt tuấn tú cũng vì thỏa mãn mà nhiễm lên một màu ửng đỏ mê người, tôi lấy tay chọc chọc vào mặt anh ta: "Anh cũng thế." Giọng nói rõ ràng cũng khàn đặc.
Nhiếp Duy Dương bật cười, dùng chóp mũi thân mật chạm vào chóp mũi của tôi, thở dài: "Thật sự là không muốn đi nữa rồi."
"Ừ." Anh ta ôm tôi, vùi mặt trong hõm vai tôi, rầu rĩ nói: "Trở thành một nghệ sĩ thanh nhạc vẫn luôn là mục tiêu của tôi. Nhạc viện Hoàng gia Brussels là học viện âm nhạc có lịch sử lâu đời nhất toàn thế giới, quy mô lớn nhất và sức ảnh hưởng rộng nhất, tôi không thể từ bỏ cơ hội lần này."
Tôi lại bật cười, lão đại, anh cần gì phải giải thích những điều này với tôi? Hơn nữa, cái kia ... cái kia của anh vẫn còn ở trong người tôi đấy, anh có thể lấy nó ra trước rồi hãy nói chuyện được không?
Vốn cho là ngày mai anh ta phải đi thì đêm nay nhất định sẽ đòi hỏi cả đêm, nhưng sau khi vào phòng tắm rửa sạch sẽ cho hai người thì anh ta chỉ ôm tôi, lẳng lặng nằm yên trên giường, không làm gì, cũng không nói chuyện.
Tôi dần dần an tâm thả lỏng, dựa vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp, lại kinh ngạc phát hiện, có một thân thể ấm áp ôm mình chìm vào giấc ngủ, cảm giác mới tuyệt vời làm sao.
Trong cơn mệt mỏi, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Chẳng biết qua bao lâu, bên cạnh có tiếng động vang lên làm tôi hơi tỉnh giấc, trong cơn mơ hồ, tôi nghĩ, Nhiếp Duy Dương sắp phải bay rồi sao?
Có bàn tay dịu dàng tỉ mỉ lướt trên khuôn mặt tôi, tôi cố gắng mở mắt ra một chút, trông thấy khuôn mặt của Nhiếp Duy Dương đang gần ngay trước mắt, bởi vì đứng ngược sáng nên tôi không nhìn rõ nét mặt của anh ta.
Nhiếp Duy Dương cúi đầu, nói khẽ bên tai tôi: "Mèo hoang nhỏ, không được chạy loạn, tôi sẽ mau chóng trở về."
Tôi 'ưm' lên một tiếng, vô cùng buồn ngủ, xoay người tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức tôi.