Tôi thật sự quá mệt rồi, vừa kéo chăn lên được một phần ba người đã ngủ như chết, khi gần thức giấc lại nằm mơ, mơ bị người ta trói chặt như cái bánh chưng đặt ở một vách núi cao tăm tối, một gương mặt mơ hồ không ngừng đẩy tôi xuống phía dưới vách núi. Tôi muốn giãy giụa mà không được, muốn dừng lại cũng không được, lăn qua lăn lại một lúc lâu mới có thể tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi, rồi sau đó phát hiện tôi bị quấn chặt cứng trong chăn.
Tôi trừng mắt nhìn Hành Liệt đang ngồi cạnh bàn khắc một khối gỗ: “Ngươi sợ ta bỏ chạy hay sợ ta bị lạnh cóng?”
Dưới ngọn đèn, Hành Liệt cẩn thận khắc một khối gỗ, sau một lúc lâu mới thổi thổi vụn gỗ trả lời tôi: “Ai kêu ngươi ngủ không ngoan ngoãn? Ta vừa mới nằm xuống bên cạnh ngươi, tay ngươi liền sờ qua, còn hướng đến chỗ dễ “nổi lửa” mà sờ. Ta cũng không chắc có thể nhẫn nại, ngươi muốn bị ta quấn lại hay muốn bị ta “làm thịt”?”
Tôi cảm thấy đuối lý. Mẹ nó, từ trước đến nay đi chung với Diệp Tô như hình với bóng, quên mất công phu tay kinh người đến mức nào. Tôi đành ăn nói khép nép, thừa nhận sai lầm: “Đương nhiên là nên quấn lại, như thế mới tốt… Nhưng lần sau ngài có thể trói dễ coi một chút không? Ta bị ép tới mức thở không nổi rồi”.
Hành Liệt mặt không chút biến sắc liếc tôi một cái: “Buổi tối nếu ngươi còn ngủ kiểu như vậy, thần tiên cũng không cứu được ngươi”. Ngụ ý, khi hắn tỉnh là thời điểm tôi có thể mộng du như thế, khi hắn đang ngủ tôi phải tự bảo trì cảnh giác. Nghe ra cũng có vẻ là cách an bài hợp lý.
Thừa dịp Hành Liệt không nhìn tôi, tôi vội kiểm tra qua cái túi bên người, hắn quay đầu liếc mắt một cái: “Miếng ngọc kia của ngươi là cái gì?”.
Tôi tháo xuống đưa cho hắn: “Một món đồ nhỏ, nếu lưu lạc đến nơi hoang dã nào đó, có lẽ cũng có thể dùng được, Diệp Tô cũng có một cái”.
Hắn tháo cái nhíp ra, thanh đao nhỏ kéo đến xem xét một lượt, ngay cả cả kính lúp tận bên trong cũng bị hắn nhìn ra, hỏi tôi: “Cái này có tác dụng gì?”.
Tôi đem kính lúp chiếu dưới ánh mặt trời, làm mẫu cho hắn xem: “Nếu cái đánh lửa bị ướt, có thể dùng cái này để tạo ra lửa”.
Hành Liệt nhìn chăm chú một lúc, cười nói: “Cái này tặng cho ta được không?”. Ánh mắt hắn trong suốt, sáng rỡ, giống như tiểu hài tử thấy được món đồ chơi mơi vậy.
Tôi do dự một chút nói: “Ngươi thần công cái thế, dùng chi mấy thứ này? Nếu ta một mình lưu lạc nơi hoang đảo sẽ là phiền toái lớn, có thể gặp sói đói, ngài không thể ngay cả những món đồ phòng thân của ta cũng lấy đấy chứ?”.
Hắn lầm lì liếc tôi một cái, đem túi trả lại cho tôi, ngữ khí châm chọc: “Nếu ngươi thực gặp phải sói đói, còn có thể tính toán dùng con dao nhỏ này phóng vào mắt nó sao?”.
Tôi nhận lại cái túi, đeo trên lưng: “Mọi việc khó nói. Nói không chừng ta còn phải tự mình đi tìm Diệp Tô, chuẩn bị nhiều một chút cũng không tồi”. Hắn không biết nhiều chuyện, ví dụ như vòng cổ tôi đang đeo là kim chỉ nam mini, nhấn một cái là mở ra như cánh con bọ rùa, lộ ra kim đồng hồ bên trong.
Hành Liệt cười cười, giọng nói mang vẻ khẳng định cất tiếng: “Ô, ngươi không tin bất luận kẻ nào sao?”.
Tôi liếc hắn một cái sắc nhọn: “Ai nói như vậy, ta tin tưởng Diệp Tô”.
Hành Liệt nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Lúc đó ngươi ở cùng Diệp Tô, ngươi còn tin tưởng một người. Ta vốn nghĩ ngươi còn tin tưởng chính mình, ai ngờ có lẽ là ta sai lầm, ngay cả chính mình ngươi cũng không tin”.
Hả? Tôi nghi ngờ nhìn theo hắn: “Ngài không phải muốn dạy ta cách làm người chứ?”.
Hành Liệt hạ mắt tiếp tục khắc khối gỗ, thần thái bình thản như cao tăng đắc đạo: “Chính ta còn chưa hiểu được cuộc sống của mình, sao lại có thể dạy ngươi. Chẳng qua là nhìn người cùng ta có điểm giống nhau, nhất thời cảm khái”. Hắn nhướng mắt, nhìn chằm chằm vào tay của tôi, cưới: “Cho dù hoàn lương còn không đổi được thói quen sờ nam nhân, ngươi thật cũng không nên tin tưởng chính mình”.
Hắn nói một cách nhẹ nhàng, bâng quơ, tôi lại như nghe thấy như tiếng sấm nổ, sao hắn lại biết?! Chẳng lẽ lúc trước hắn cũng là khách hàng quen của tôi?
Tôi cẩn thận quan sát hắn: “Lúc trước ngươi biết ta sao? Nói chung là khoảng một năm trước ta bị đụng phải đầu, chuyện trước kia đều không nhớ, cho dù ngươi nhận ra ta, ta cũng không liên quan gì đến ngươi. Mọi chuyện trong quá khứ xem như đã chết, hiện tại ta là Lăng Đang”.
Hành Liệt nhẹ nhàng thổi bay vụn gỗ: “Đừng khẩn trương, ta chưa từng chạm qua ngươi, chắng qua lúc trước có gặp qua ngươi một lần. Theo cách nói của ngươi, ngươi hẳn là không muốn nhớ lại những việc trước đó”.
Lúc tôi còn ở Huê Phương Viện thuộc Thẩm gia bảo, hắn gặp qua tôi lúc nào? Tôi không khỏi chau chân mày: “Người là một tên hải tặc, lên bờ thì thôi, còn đi Hắc Thủy thượng du?”. Đi chỗ đó làm gì? Aizz tôm hùm, cá muối chán rồi muốn đổi khẩu vị sao?.
Hành Liệt nhìn tôi cười nhe răng: “Tốt nhất ngươi đừng hỏi”. Hắn làm tư thế như là muốn giết tôi diệt khẩu, tôi vừa rồi là mắt bị mù mới cảm thấy hắn giống thế ngoại cao nhân.
Tôi bĩu môi, không dám nói tiếp nữa. Hắn tiếp tục khắc gỗ. Qua thời gian khoảng một nén nhang, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Ngươi biết làm túi lưới không?”.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta biết làm mấy kiểu đơn giản, không quen tay lắm”. Lúc trước ở trong nhà Bùi Tấn dưỡng thương, bởi vì quá rảnh rỗi tôi cũng học làm qua mấy kiểu.
Hắn đem mộc bài đã khắc xong đưa cho tôi, nói: “Làm cho ta một cái túi lưới để mang trên người…. Lúc trước ta thấy nàng đã làm một cái giống vậy”, ta nghe mà cứ mơ hồ.
Cái mộc bài đó không biết làm bằng gỗ gì, cầm rất nặng tay, mùi hương lại rất dễ chịu. Trên mộc bài là hình điêu khắc mây bay hoặc nước chảy, đường cong cẩn thận mà thanh thoát, sinh động, dường như chớp mắt một cái, cành hoa bên trong sẽ bay đến trên tay tôi. Tôi thử dùng móng tay cào nhẹ, mặt mộc bài không lưu lại chút dấu vết, thêm một chút lực nữa, móng tay còn thoáng thấy đau đau.
Hành Liệt cười: “Đây là gỗ lục đàn, tính chất tinh mịn, có thể thay thế đồng thiếc”.
Có thể thay thế đồng thiếc! Mới vừa rồi lão nhân gia ngài còn khắc như khắc cao su đất sét mà, chẳng lẽ là tôi hoa mắt sao? Tôi không khỏi nhìn đôi tay hắn cúi đầu kính ngưỡng, lại liên tưởng tới khi hắn bẻ xương cốt tôi cũng giống như bẻ mì ăn liền, liền giả bộ tươi tỉnh. Haizz, hiện tại làm một đứa bé biết nghe lời vẫn còn kịp chứ?
Hành Liệt lấy tay chỉ, nói với tôi: “Làm túi lưới đi. Để ta xem ngươi làm một chút”. Tôi gật đầu liên tục. Chờ làm xong túi lưới, hắn ra vẻ như một nghệ nhân cao thâm lấy lại kiểm tra một phen, tỏ vẻ tay nghề cũng khá, sau đó lấy tay buộc vào đai lưng của ta, ân cần dặn: “Mộc bài này khi nào ngươi cũng phải đeo bên người, có lúc nó có thể cứu ngươi một mạng đấy!”. Tôi lo sợ nhìn hắn: “Ngài chu đáo như thế, có kế hoạch gì vậy?”. Đây là hắn cho tôi một các mộc bài như “trẫm đích thân có mặt” sao?
Xí, có gì đặc biệt hơn người, trong túi của tôi còn giấu kim bài của chính Vạn Dật tướng quân. Không phải tôi kỳ thị địa vị nhưng trộm nghĩ, ai cũng sẽ cho rằng kim bài của tướng quân như thế nào cũng phải hơn mộc bài của thủ lĩnh cướp biển một chút chứ.
Hành Liệt cười, khéo léo chuyển hướng đề tài: “Nàng từng nói hy vọng một ngày kia ta có thể buông tất cả thế sự, mang theo nàng đi ẩn cư trên một hòn đảo nhỏ, cho dù làm một đôi vợ chồng hoang dã cũng tốt. Đánh cá hái quả, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn đi nghỉ, nếu không cầm đầu hải tặc cũng là thủy sư. Lúc ấy ta không nói gì nhưng trong lòng cũng từng suy nghĩ như vậy”.
Hắn cười khổ một tiếng: “Ta thậm chí đã tìm được một chỗ thích hợp, là một hòn đảo nhỏ, đánh dấu sẵn trên hải đồ, nơi đó có dòng suối, cây cối, có chim muông, thú rừng, cá lội tung tăng, cảnh đẹp không giống nhân gian”.
Tôi không phụ lòng hắn, nói theo: “Nếu nơi đó tốt như vậy, ngươi có thể nói nữ nhân của trốn đến đó chờ ngươi đến. So với ở bên ngoài chạy đông trốn tây tốt hơn rất nhiều”.
Hành Liệt cười cổ quái: “Trốn đông trốn tây? Nàng nếu chịu trốn đông trốn tây, ta cũng sẽ không mệt mỏi như vậy”. Hắn giúp tôi buộc chặt mộc bài, lại thuận tay đùa nghịch ngọc bội của tôi, nheo mắt tiếp tục: “Nàng nói đúng, ai cũng không thể trốn cả đời, cuối cùng mọi người đều phải được đối xử công bằng”.
Tôi ừ một tiếng, lời vừa muốn nói “Ngươi tìm đâu ra công bằng” lại nuốt xuống. Người này bỏ qua không tính toán làm cho tôi hiểu rõ. Không biết hắn rốt cuộc có ý tưởng gì, tôi chỉ lo làm con tin theo đúng tiêu chuẩn, đỡ lo hắn nhất thời buồn bực, thực đem tôi ra đánh cho một trận.
Đã không muốn chết, không ai lại muốn da thịt mình chịu khổ cả!
Hành Liệt đợi một lúc lâu không thấy tôi nói gì, vì thế ngẩng đầu nhìn tôi cười vui vẻ: “Rốt cuộc cũng học cách ngoan ngoãn. Yên tâm, nếu ta đã nghĩ ra để ngươi làm gì, nhất định sẽ nói rõ cho ngươi phải làm thế nào, không để ngươi ù ù cạc cạc đâu”.
… Đại ca, ngài đích thị là kẻ “chẳng hay biết gì” y hệt như xác ướp! Đó là toàn thân quấn chặt, mang mặt nạ vàng, nhốt vào trong quan tài, còn đặc biệt để dưới đáy Kim Tự Tháp. Chưa nói kiểu mông lung như thế này khác nào “chẳng hay biết gì”. Tôi buồn bực.
Hành Liệt xoa bóp sau gáy tôi, ngón tay lưu luyến hồi lâu chỗ động mạch, làm tôi không khỏi toàn thân cứng đơ. “Hôm nay ta muốn qua thuyền khác nhìn xem, Bạc Tốn sẽ giúp ta theo dõi ngươi, hắn lập tức thức thời, tuyệt sẽ không coi ngươi ra gì. Nhưng là ngươi phải giúp ta nhìn xem mỗi ngày hắn làm gì”. Hắn đẩy cửa ra, chỉ cho tôi xem đội tàu: “Chiến thuyền đen kia chính là thuyền của hắn, bên cạnh là hai chiến thuyền của Tập Á Nhĩ, cái buồm xám kia là của Na Thanh Huy, Nguyên Túc cùng Hách Lai cùng nhau quản ba chiến thuyền nhỏ còn lại”. Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, “cho dù Bạc Tốn không làm gì, tất nhiên hắn cũng sẽ nghĩ rằng ta đã biết được gì đó. Hắn rất thức thời, hẳn là ngươi biết phải làm như thế nào mới là tốt nhất”.
Tôi nhướng một bên mắt, ý tứ này, hướng dẫn tôi làm mật thám cho Hành Liệt?
Hành Liệt vỗ vỗ cái đầu đang to ra của tôi: “Đúng là một tiểu cô nương thông minh, chỉ có điều ở trước mặt hắn ta, tốt nhất là đừng tỏ ra quá thông minh”.
Tôi xuy một tiếng: “Mức độ khó khăn cao như vậy, một khi ta sai lầm, bị hại chết thì sao?”.
Hành Liệt liếc mắt nhìn tôi một cái: “Việc sống chết của ngươi ta không quản, nhưng ngươi nghĩ rằng ta sẽ không để ý đến bảo bối của Diệp Tô sao? Ngươi không phải rất tin tưởng hắn sao?”.
Ai, hắn lấy lời nói của tôi để bịt miệng tôi, thực phiền. Tôi liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cúi đầu chơi với mộc bài.
Hành Liệt cười nói: “Khi nào gặp Diệp Tô, đem mộc bài này cho hắn xem, hắn sẽ biết ta đối xử với ngươi không tệ”.
Hành Liệt ngồi phịch ở ghế trên, ra vẻ lười nhác, biểu tình như muốn nói: “Đừng cố làm gì, ta không tin ngươi. Ta chỉ tin tưởng sự sắp xếp của chính mình, cùng tình cảm của nàng với ta”. Hắn liếc mắt nhìn tôi: “Chúng ta cùng là một dạng người. Cho nên ta không phải trẻ con, ngươi cũng không phải. Không liên quan đến việc Diệp Tô có ở nhà hay không, là ngươi đối với chính bản thân mình không tin tưởng”.
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Sao ngươi biết?”.
Hành Liệt cười to: “Ta không biết, ta chỉ suy từ chính bản thân mình mà ra”.