Ninh ma ma vỗ vỗ khuôn mặt tôi, đôi môi đỏ mọng như của Vampire cong lên thành một đường cong hoàn mỹ: “Hiếm khi có khách quan nhớ đến tuyệt kỹ bàn tay vàng của ngươi, còn không tiếc mà nói cho người khác biết. Cố gắng tiếp đãi vị khách quý kia cho tốt, lấy được tiền thưởng, để cho ma ma ta vui mừng.”. Tôi nhìn bà ta một cái, đây mới là tú bà đạt tiêu chuẩn, cho dù đối tượng là một con muỗi cái, cũng phải ăn hoa hồng của nó.
Tôi cứng ngắc cười một tiếng: “Đương nhiên không thể thiếu phần của ma ma.”
Ninh ma ma vừa lòng mà kéo tôi, trực tiếp đưa đến trước cửa sương phòng, lại nhẹ nhàng đẩy tôi vào: “Còn thất thần làm chi, đi a!”, ánh mắt ma ma nóng bỏng cứ như tôi là một tấm chi phiếu lớn, đưa vào là có thể đổi được vô hạn tiền mặt.
Trong sương phòng chỉ có một người đang ngồi yên lặng, y phục của hắn không tầm thường, từ ngũ quan có thể thấy lúc còn trẻ hắn nhất định là một mỹ nam tử. Tuy rằng hiện tại cũng có thể miễn cưỡng xếp người này vào hàng ngũ mỹ đại thúc, nhưng mà hắn có vẻ gầy yếu, da mặt nhão, nét ưu sầu tựa như đã khắc sâu vào giữa hai hàng lông mày, chòm râu hoa râm trên cằm càng làm lộ vẻ suy sụp của hắn. Nhìn dấu vết thời gian lưu lại trên khuôn mặt hắn, phỏng chừng người này đã qua tuổi năm mươi.
Tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ôn nhu cười nói: “Là Thẩm lão gia sao, nghe nói ngài đặc biệt gọi thiếp, khiến thiếp thụ sủng nhược kinh rồi.”.
Tôi nghe lời xoay người đóng cửa, phát hiện ngón tay mình lạnh như băng.
Cái bộ phim “Lie to me” ngu ngốc vớ vẩn kia từng dạy cho chúng ta, khi bạn cảm nhận thấy nguy hiểm, máu toàn thân sẽ dồn xuống chi dưới, khiến cho bản thân có thể tùy thời nhanh chóng chạy trốn, cho nên khi bạn cảm thấy sợ hãi, hai tay sẽ lạnh trở nên lạnh lẽo trước tiên.
Tôi lặng lẽ mà nắm nắm bàn tay lại, xoay người cười nói: “Lão gia là lần đầu đến đây sao, rượu và đồ nhắm của chúng thiếp là tuyệt nhất ở phố Dương Liễu này, lão gia trước hết nếm thử một chút chứ?”. Dứt lời tôi bước đến bên cạnh bàn, nhấc bầu rượu lên rót đầy một ly cho hắn.
Thẩm Đình nhìn tôi, không hề có ý định nâng chén. Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng thoải mái mà nhìn hắn, một hồi lâu sau mới che miệng cười nhẹ: “Lão gia nhìn thiếp như vậy, khiến thiếp thẹn thùng quá.” Thẹn thùng cái quỷ, trái tim của lão tử đều muốn nhảy ra ngoài.
Thẩm Đình trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói: “Ngươi hẹn ta đến chắc không phải để uống rượu chứ?”.
Tôi nhìn vào mắt hắn: “Đương nhiên không phải, thiếp còn muốn cùng Thẩm lão gia tâm sự một chút chuyện trong lòng. Chẳng hạn như… Lão gia và công tử, dường như không giống nhau lắm!”. Nếu như không phải Diệp Tô sớm cùng hắn kết giao, hắn cũng sẽ không vội vàng chạy đến đây như vậy, nếu như mọi người đã không có hứng thú nói chuyện phiếm, tôi cũng nên đi thẳng vào vấn đề.
Khóe môi Thẩm Đình giật giật, vẻ mặt hắn giống như là muốn ăn thịt người: “Chứng cứ đâu?”.
Tôi cười: “Không cần chứng cứ. Lấy máu nhận người thân là được.”.
“Thẩm gia há lại có thể để cho ngươi quấy rối!”. Thẩm Đình trừng lớn hai mắt, nghiễm nhiên cũng có chút uy nghiêm của người đứng đầu một danh gia vọng tộc.
Tôi cũng thả lỏng tay chân, giả vờ vỗ ngực mà gắt giọng: “Ai da Thẩm lão gia, ngài hù chết ta! Thẩm gia cũng không phải chỉ có một nhánh bên phía ngài, nếu như lời đồn này lan truyền ở Thẩm Gia Bảo, sợ là các chi khác đều hướng về phía lão gia mà đòi một lời giải thích ấy chứ? Đến lúc đó chỉ có cách lấy máu, máu của lão gia và công tử không thể dung hòa lẫn nhau, ai da, nghĩ tới đã cảm thấy xấu hổ!”.
Thẩm Đình gắt gao nhìn chằm chằm tôi, tay phải hắn hung hăng vỗ mạnh lên bàn, chỉ nghe một âm thanh trầm đục do kim loại và gỗ va chạm vào nhau, trên bàn xuất hiện thêm một thanh đoản kiếm tinh xảo: “Đồ đàn bà ti tiện! Dám dùng lời đồn nhảm này làm bẩn lỗ tai của ta! Chẳng lẽ ngươi không biết người ngồi trước mặt ngươi là ai sao?”.
Hừ, đây là muốn quay ngược lại uy hiếp tôi sao? Tôi nhìn chằm chằm vào thanh đoản kiếm kia mà cười khẽ: “Đương nhiên là nhân vật số một của Thẩm Gia Bảo – Thẩm lão gia. Ý tứ của ngài ta cũng hiểu được, dựa vào thế lực của ngài ở đây, cho dù hiện tại giết ta cũng không có gì khó khăn. Chỉ là… Thẩm lão gia còn chưa nghe thử cái giá mà ta yêu cầu, làm sao biết được là có đắt hơn so với việc dàn xếp đám quan lại lòng dạ hiểm độc kia hay không?”.
Ánh mắt Thẩm Đình hơi buông lỏng một chút, tôi không khỏi cười thầm, còn tưởng đương gia của Thẩm gia là nhân vật tài ba cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là một kẻ ngớ ngẩn, thật sự không hiểu mấy chục năm qua hắn sống kiểu gì.
Tôi càng yên tâm hơn, vừa đùa giỡn cái khăn trong tay vừa liếc hắn mà cười: “Cứ coi như ngài thấy ta là một kỹ nữ nhỏ bé không vừa mắt, cũng không cần tự mình động thủ chứ? Sẽ làm bẩn tay của ngài, huống chi…”.
Tôi lại đổi giọng: “Huống chi sao lão gia không nghĩ thử, ta chỉ là một kỹ nữ làm sao ra khỏi phố Dương Liễu. Người truyền tin cho ngài không phải ta, chẳng lẽ người giật dây phía sau lại là ta?”. Tôi tỏ vẻ tiếc nuối mà lắc đầu, trong lòng thầm khinh bỉ chỉ số thông minh của hắn: “Sở dĩ người đến nói chuyện với lão gia là ta, một là bởi vì nữ nhân và nam nhân nói chuyện chung quy vẫn là nữ nhân chiếm tiện nghi, hai là bởi vì cho dù ta bị lão gia giết chết, cũng sẽ có người ở trước mặt lão gia, đem lời đồn nói cho mọi người đều biết.”.
“Kỳ thật, yêu cầu của ta cũng không nhiều. Một ngàn năm trăm lượng, tin rằng ở trong mắt lão gia chẳng qua là chuyện cắn răng một cái, đúng không?”.
Thẩm Đình nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó là tỏ vẻ do dự. Hắn cũng không hẳn ngốc nghếch, có thể còn đang lo lắng rằng tôi muốn dùng cách “tế thủy trường lưu”, “ôn thủy chử thanh oa”* đây mà.
*Tế thủy trường lưu: nghĩa là dòng nước nhỏ mà chảy dài, ý chỉ những thứ không ồ ạt chớp nhoáng mà âm thầm sinh sôi; Ôn thủy chử thanh oa: nghĩa là nước ấm nấu ếch, bỏ ếch vào nước sôi nó sẽ thấy nóng mà nhảy ra, nấu ếch phải nấu bằng nước ấm, đun từ từ. Nghĩa bóng của hai thành ngữ này ở đây ý chỉ Thẩm Đình đang nghi ngờ Lăng Đang muốn tống tiền hắn một cách từ từ mà lâu dài, đòi được một chút lại đòi tiếp.
Tôi tỏ vẻ cao thâm mà nhìn hắn: “Lão gia là muốn lựa chọn bây giờ bỏ ra một chút bạc, mua cái sóng yên bể lặng, hay là muốn đánh cược với ta, rốt cuộc lời ta nói có phải là sự thật hay không? Lão gia chọn cái nào, ta cũng sẽ theo hầu. Chỉ là mạng ta thấp hèn, chết cũng không tính, nhưng lão gia lại có xuất thân hùng hậu, không thể vọng động, ta nói không sai chứ?”.
Thẩm Đình chậm rãi phun ra từng chữ: “Ngươi cho là ngươi có thể sống mà rời khỏi Thẩm Gia Bảo sao? Một ngàn năm trăm lượng này, cho dù ta chịu cho ngươi, ngươi thật sự còn mạng để hưởng sao?”.
Tôi cười khẽ, cố làm ra vẻ vân đạm phong khinh: “Lão gia nói sai một chuyện rồi, nếu chỉ có một mình ta, đúng là không thể lấy được một ngàn năm trăm lượng này. Thẩm gia chiếm cứ nơi này nhiều năm, nếu muốn tống tiền của đương gia Thẩm gia, tự nhiên phải tuyệt đối chắc chắn mới dám xuống tay. Không sai, sau khi có được thứ mình muốn, ta sẽ nhân lúc đêm khuya mà rời khỏi Thẩm Gia Bảo, nhưng sẽ không gặp mặt những người còn lưu lại nơi này. Bọn họ sẽ luôn chờ tin tức của ta, nếu ta bình an thì thiên hạ thái bình, nếu ta vô tội chết oan, bất luận sự việc đã qua bao lâu, vô luận cái chết của ta thoạt nhìn có quan hệ với Thẩm gia hay không, thì bọn họ đều sẽ đi khắp hang cùng ngõ hẻm mà dạy cho lũ trẻ con một bài ca dao mới.”.
“Cho nên, Thẩm lão gia tốt nhất vẫn là nên cầu nguyện cho thứ tai họa như ta sống lâu trăm tuổi, ít nhất, phải chết sau ngài.”.
Thẩm Đình tức giận, gân xanh trên trán dường như lập tức sẽ vỡ ra mà xuất huyết.
Thật đáng tiếc, nếu hắn là “bảo bảo bọt biển”* thì tôi có thể nhìn thấy một cảnh tượng đẹp rồi.
*Đây là cách gọi trong tiếng Trung của nhân vật hoạt hình SpongeBob, nhân vật này là một cậu bé có hình dạng của miếng bọt biển nên nhìn thấy gương mặt Thẩm Đình nổi đầy gân xanh làm Lăng Đang liên tưởng đến hình ảnh này.
Tôi cúi đầu tiếp tục đùa giỡn với chiếc khăn mà lẩm bẩm: “Ai da, kỳ thực ngẫm lại, yêu cầu của chúng ta cũng quá ít. Ngàn lượng bạc trắng, có thể chi tiêu được mấy năm chứ? Chẳng là có câu châm ngôn “tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền”*, thay vì khiến Thẩm lão gia đau rứt ruột mà bí quá hóa liều, không bằng chích lấy một chút mỡ trên đầu ngón tay của nhà giàu mà miễn cưỡng ấm no, như vậy không phải tốt hơn sao?”.
*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船), nghĩa là cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm, của Trang Tử. Ở đây có thể hiểu là đối với mọi chuyện thì phải suy xét tỉ mỉ mới có thể duy trì bền vững đến mai sau.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nhu hòa nói: “Chúng ta cũng không phải là lòng tham không đáy, hy vọng Thẩm lão gia sẽ không làm ra việc gì khiêu khích sự kiên nhẫn của chúng ta, đến lúc đó chúng ta đổi ý, việc gì cũng có thể xảy ra.”.
Thịt trên hai gò má của Thẩm Đình khe khẽ run rẩy, thoạt nhìn giống như bờ cát đón gió mà rơi lệ. Sau một lúc lâu, hắn cắn răng nói: “Cho ta ba ngày.”.
Tôi một hơi đáp ứng: “Được, ba ngày sau, xin chuẩn bị ngân phiếu hai mươi lượng, mỗi tờ ngân phiếu đều phải có chữ ký Phú Quý đường, dãy số không được liên tiếp, trên ngân phiếu không được có bất cứ ký hiệu gì. Đem xấp ngân phiếu bỏ trong giấy dầu, bên ngoài bọc một tấm vải bố màu xanh chôn ở dưới gốc cây liễu cách cửa Nam mười dặm. Sau khi lấy được ngân phiếu, chúng ta sẽ dùng nước sơn hồng vẽ một vòng tròn trên tường thành gần cửa Nam, xin lão gia chú ý nhiều chút, đừng bỏ lỡ kẻo lại vô duyên vô cớ mà lo lắng!”, tôi lưu loát nói ra tiêu chuẩn bọn cướp vẫn thường yêu cầu, dù gì tôi cũng từng là con nghiện TVB.
Thẩm Đình gật đầu một cái, lại hỏi tôi: “Ta làm sao biết được ngươi sẽ không quay lại uy hiếp ta lần nữa?”.
Tôi vẫn duy trì nụ cười của Mona Lisa: “Vậy thì ta làm sao biết được lão gia sẽ không giết ta diệt khẩu? Việc làm ăn luôn luôn mạo hiểm, lão gia chính mình lựa chọn, làm hay là không làm.”.
Tôi cười cười, đưa tay về phía hắn mà nói: “Đa tạ Thẩm lão gia đã chiếu cố, có điều ta đã đáp ứng ma ma, muốn để phần cho bà ta chút tiền thưởng, tin tưởng Thẩm lão gia sẽ không để cho ta tay không mà về phải không?”.
Thẩm Đình đổ ra một chút bạc vụn từ trong túi tiền, đặt trên tay của tôi sau đó đứng dậy rời đi.
Tôi vội vàng cung kính tiến lên phía trước đỡ lấy cánh tay của hắn, thân thiện chào hỏi: “Ôi, lão gia nhanh như vậy đã đi rồi? Lại đến nha!”.
Dáng vẻ Thẩm Đình giống như trên cánh tay mình bị dính phân chó vậy, sắc mặt rất xấu, Ninh ma ma thấy vậy, giống như nhìn thấy trên cánh tay của hắn thật sự bị dính phân chó, sắc mặt càng xấu hơn.
A, so sánh như vậy dường như có chỗ không đúng.
Bà ta miễn cưỡng nở nụ cười đưa tiễn ôn thần rời đi, quay đầu liền biến thành bộ dạng hung dữ nghiêm mặt hỏi tôi: “Không phải nói ngươi hầu hạ cẩn thận sao? Đắc tội với đương gia Thẩm gia, về sau chúng ta làm thế nào chui rúc ở Thẩm Gia Bảo này được nữa?”.
Tôi xòe ra một nắm bạc, cười nhạo một tiếng: “Công phu của Thẩm lão gia chẳng ra làm sao, vung tay cũng thật sự chặt! Cho dù là nhà buôn nhỏ đến nếm thức ăn của chúng ta vung tiền cũng chưa chắc keo kiệt như hắn. Ma ma à, vị khách quý này, chúng ta không cần cũng được.”.
Ninh ma ma sợ tới mức lấy khăn tay che miệng của tôi: “Tổ tông ơi, biết là ngươi không thích tiếp khách nhưng cũng không cần nguyền rủa chuyện làm ăn của ta như vậy chứ? Đương gia của Thẩm gia có thể tới cái miếu nhỏ này của ta, không cần quan tâm hắn cho bao nhiêu tiền, ta mong hắn đùa giỡn ta còn không được! Cái này gọi là chiêu bài, hiểu chưa hả?”.
Tôi cười thầm: đúng đúng, ma ma bà đương nhiên là mong hắn đùa giỡn mình, nếu như gặp được mỹ nam, ngược lại bà phải đưa tiền cho người ta nữa kia.
Tôi mệt mỏi mà ngáp một cái: “Được rồi ma ma, hắn đã già như vậy rồi, chỉ là đến tìm cái mới mẻ thôi, chẳng lẽ thật sự có thể trông cậy hắn mang cái danh đương gia của Thẩm gia mỗi ngày đến kỹ viện này mà mua tiếng cười sao? Chẳng qua chỉ là một lần mua bán, ma ma người đừng để tâm nhiều như vậy!”. Dứt lời tôi liền đi lên lầu, khóa cửa lại.
Ninh ma ma đứng trên cầu thang giậm chân mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, mau ra khỏi phòng! Nói không chừng Phi Tự còn có khách nữa!”.
Tôi nhịn không được mà rống lại: “Thay y phục thôi!”.
Vừa quay người lại tôi liền thấy Diệp Tô khoanh tay trước ngực mà cười đầy thâm ý: “Thay y phục sao? Như vậy tại hạ được mở rộng tầm mắt rồi.”.
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái: “Nhiệm vụ của tiểu nữ đã hoàn thành, chuyện lấy tiền toàn bộ còn phải nhờ vào thân thủ của đại hiệp, vạn lần mong đại hiệp cấp cho tiểu nữ một ít tiền công!”, kỳ thực nếu hắn nuốt hết số tiền đó tôi cũng không có biện pháp gì, ai bảo hắn lợi hại chứ.
Diệp Tô bật cười: “Ta không cần số tiền kia, việc Thẩm Đình bị tống tiền đối với ta đã là thu hoạch lớn nhất. Mà sao ngươi không đòi nhiều một chút? Nhớ năm đó Như phu phân được hắn sủng ái nhất, nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng cộng lại đã hơn một ngàn năm trăm lượng.”. Diệp Tô không biết cái giá mà tôi đưa ra, kỳ thực tôi cũng chỉ xác định một khoảng dao động mà thôi, cái giá một ngàn năm trăm lượng là vào một khắc nhìn thấy Thẩm Đình kia, tôi khó khăn lắm mới ra quyết định.
Tôi liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi mà cũng biết nói đến “năm đó” sao?” Nam nhân a, chính là đối với những loại chuyện vụn vặt như mặc quần áo, ăn cơm, tiêu tiền không quá để ý, dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm của tôi thì việc hiểu rõ ràng rành mạch vật giá ở đây so với việc sờ soạng nam nhân còn đáng tin cậy hơn.
“Chất lượng y phục của Thẩm Đình không tồi, kiểu dáng cùng hoa văn cũng là kiểu thịnh hành trong năm nay, nhưng cổ áo và đường chỉ may trên cổ đã có chút ố vàng, việc này nói lên điều gì? Chứng minh y phục của hắn không nhiều lắm, một bộ phải mặc thường xuyên hơn nữa số lần giặt cũng nhiều, bộ y phục mới chỉ cần mặc như vậy khoảng hai tháng thì đã không còn mới nữa. Còn có túi tiền của hắn, bề mặt gấm cũng bị sờn đến xù lông lên rồi. Lúc ấy ta còn cảm thấy rất kỳ quái, hắn đường đường là một đương gia, thế nhưng dè xẻn với chính mình như thế, là keo kiệt hay là Thẩm gia quả thật không ổn, cái này khó mà nói rõ. Có điều vừa nghe ngươi nói, ta lớn mật suy đoán một chút, Thẩm gia hiện tại chỉ có vẻ bề ngoài mà thôi thực chất bên trong đông chắp tây vá, không biết đã suy sụp thành cái dạng gì.”.
Trong một đại gia mà con cháu lục đục với nhau, những chuyện dơ bẩn có thể nào lại ít được. Đám hạ nhân chỉ cần dựa vào mánh khóe bè lũ xu nịnh là có thể vơ vét mà sống thoải mái qua ngày, vậy đương gia thì sao, thực sự có thể gói gém đồ đạc trong nhà, đem đến hiệu cầm đồ bán hay sao? Đoán chừng hắn còn không có mặt mũi mà làm như vậy, huống chi nhìn chỉ số thông minh của Thẩm Đình, phỏng chừng ở nhà cũng là cái dạng chủ nhân bị lừa gạt.
Tôi lại nói: “Làm người không thể quá tham lam, một ngàn năm trăm lượng đã không ít, nhiều hơn nữa hắn xót của, thực sự muốn giết người diệt khẩu thì phiền phức.”.
Diệp Tô ngẩn người rồi cười nói: “Chỉ dựa vào một bộ y phục mà có thể nhìn ra sự suy bại của Thẩm gia, ngươi xem ra cũng là một nhân tài.”.
Tôi gật đầu: “Đây là điều đương nhiên. Đến khi lấy được tiền rồi, còn phải phiền ngươi hộ tống ta cùng tiểu muội của ta lên thuyền. Ta nhìn thấy sự tàn ác trong mắt Thẩm Đình, không giống như loại người can tâm chịu thiệt.”.
Diệp Tô hoàn toàn đáp ứng: “Không thành vấn đề, có điều có thể ta không thể đích thân đến, có gì sẽ gửi tin cho ngươi. Vừa lúc ta cũng hiểu rõ chuyện ở Thẩm Gia Bảo, để các ngươi lên thuyền của mình, sẽ bớt lo hơn so với mướn một chiếc thuyền khác.”.
Tôi trừng to mắt: “Thuyền? Ngươi có thuyền sao?”. Á, người trước mặt tôi là thuyền trưởng ư?
Diệp Tô nhún nhún vai: “Không tính là của ta, nhưng ta có quyền chỉ huy.”.
Có thuyền là được! Tôi tưởng tượng tới khí phách thuận gió rẽ sóng của mình mà không khỏi cười đến nhếch môi, nghĩ lung tung cả buổi mới nhớ tới việc phất tay đuổi hắn đi: “Không còn sớm, nếu như không có việc gì thì ngươi đi trước đi? Ta còn muốn thay y phục, đừng để bị Phi Tự bắt gặp ở trong phòng, như vậy rất khó xử.”.
Diệp Tô cảm thán một tiếng, vuốt cằm cười: “Lời này hình như là lời thoại điển hình của tiết mục gian phu – dâm phụ sao?”
Tôi tiến lên đẩy hắn: “Đi đi, cửa sổ mở rồi, phía dưới không có ai, khách quan đi thong thả, thiếp không tiễn!”.
Diệp Tô bị tôi đẩy về phía cửa sổ, đột nhiên hắn xoay người dang tay vịn vào khung cửa sổ, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi bị hắn nhìn có chút sợ hãi: “Sao vậy?”.
Hắn cười một tiếng: “Vốn định nói hôm nay gặp cô nương không bị cô nương bắt lấy nhược điểm nên cảm thấy có chút không quen, nhưng bây giờ thấy không nói thì hơn.”.
“Hả?”, tôi vội vàng buông tay, Diệp Tô ngã người tung mình ra ngoài với một tư thế vô cùng anh tuấn, cái eo thon kia phải gọi là giãn ra mạnh mẽ, nháy mắt hắn liền ẩn vào trong bóng đêm.
Tôi đưa mắt nhìn hắn biến mất, cảm thán không thôi mà chép miệng: nếu hắn cũng bán thân, tôi trước tiên mua hắn năm mươi lượng.
A, vì sao tôi lại nói “cũng” chứ?
Mặc kệ, tôi cúi đầu nhìn tay phải của mình mà oán niệm: ngươi cho rằng ngươi là Mặc Tử Kiếm Pháp*, theo đuổi tiêu chuẩn nhanh-suất-khốc sao? Tại sao chưa từng thấy ngươi tỏ ra mạnh mẽ hữu lực lại tinh túy như vậy với người khác? Chẳng lẽ ngươi cũng là kẻ hai mặt?
… Ôi chao, vì sao tôi lại dùng từ “cũng” nữa rồi!
*Mặc Tử Kiếm Pháp: một loại kiếm pháp thường xuất hiện trong các truyện kiếm hiệp hoặc game kiếm hiệp, “mặc tử” ý chỉ mực để viết chữ, bộ kiếm pháp này khi thi triển tựa như dùng bút chấm mực mà viết chữ vừa tinh tế vừa lưu loát chuẩn xác (Tuyết Miêu không tìm thấy định nghĩa chính xác nên suy đoán mà giải thích).