Diệp Tô ôm tôi một lúc, sau đó mới lưu luyến xoay người hỏi tôi: “Bên cạnh nàng có nha hoàn đúng không? Để ta gọi họ đến đón nàng”.
Phải đấy, đầu tóc bù xù quần áo xộc xệch thế này người ta chỉ nhìn liếc qua cũng biết chúng tôi vừa làm gì. Nếu mặt dày ra khỏi cửa, thì có khác nào tự dùng son vẽ lên mặt hai chữ “gian tình” đâu?
Tôi cúi đầu vuốt vuốt bộ áo váy nhăn nhúm, lại lấy khăn tay lau đống phấn son sót lại trên mặt, rút trâm ra chỉnh lại tóc tai, đến khi thấy ổn rồi mới nói: “Lúc nãy ta thấy trong vườn cũng không có nhiều người, tự ta về là được rồi. Ở nhà người khác làm loạn thế này không được tốt cho lắm”. Ở sau sơn giả sơn nhà người ta hẹn hò tình lang lại còn mặt dày gọi người đến thu dọn hay sao…
Chuyện này tôi làm không nổi, da mặt bản cô nương còn chưa dày được như bánh nướng ăn liền năm mươi tư tầng .
Diệp Tô ỷ vào ưu thế về chiều cao của mình, nhận lấy cây trâm giúp tôi bới lại tóc, động tác nhẹ nhàng, giọng nói ngọt ngào khó tả: “Xin lỗi, vừa rồi là ta không kiềm chế được, như thiếu niên vậy. ”
Tôi liếc mắt nhìn hắn, chọc chọc: “Chúng ta đều biết huynh sớm đã không còn là thiếu niên nữa rồi, bản cô nương miễn cưỡng đem những lời này của người để khích lệ vậy”. Cái cách chải đầu bới tóc có vẻ thuần thục đến thế, không biết trước đây đã làm cho bao nhiêu cô rồi.
Diệp Tô cười nhẹ: “Ta có thể miễn cưỡng cho rằng những phản ứng này của nàng là ghen không nhỉ?”.
Tôi nhún vai: “Không cần miễn cưỡng, ta đúng là đang ghen đây. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo hai chúng ta không quen nhau từ khi cởi truồng chạy rông cơ chứ? Ngươi cũng không thể dự kiến được sự xuất hiện của ta mà thủ thân như ngọc, ta đây cũng chẳng phải trinh nữ liệt nữ, hai ta kẻ tám lạng người nửa cân. Ta cũng chỉ cần huynh không dây dưa với tình cũ là được rồi, ta cũng chẳng so đo gì”.
Trời sinh số lượng tình thánh so với vé sổ xố hạng nhất là như nhau, đàn ông ai mà chẳng đã qua vài mối tình mới biết lúc nào nên nhu lúc nào nên cương? Tôi cũng rơi vào thảm cảnh khó gặp này, cũng chẳng mong kỳ tích lại xuất hiện trên người ta. Một ngày nào đó đi dạo quanh ngân hà bỗng dưng phi thuyền hỏng, tôi sẽ vì không có thói quen mang theo khăn mà khổ sở cho xem.
Diệp Tô kinh ngạc nhìn tôi cười: “Tiểu Lăng Đang nhà ta quả nhiên không giống người thường”.
Tôi nhíu mày liếc hắn một cái, tên nhãi này dù có thoải mái vui vẻ thế nào cũng chẳng để cho tôi chút mặt mũi nào cả.
Nếu tôi đã nói là không truy cứu thì đương nhiên sẽ không lật lọng nhéo hắn đè ra hỏi đi hỏi lại. Tôi cũng không ép buộc phải chứng minh, dù sao thì loại chuyện hại người một nghìn hại mình tám trăm thế này không phải việc mà người thông minh như tôi nên làm.
Bản toạ chỉ cần ra vẻ không thấy chướng ngại là hắn, lấy chiếc gương Bùi lão gia tặng kiểm tra lại một chút rồi mới đẩy hắn: “Bằng không huynh ra ngoài thử xem có người hay không đi?”.
Một thanh âm lanh lảnh như tiếng chuông bạc lạnh lùng chen vào: “Diệp đại ca không cần bận tâm đâu, trừ ta ra ngoài này chẳng có ai cả”.
Tôi và Diệp Tô đồng thời đều hít sâu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì thấy nhị tiểu thư Bùi gia Bùi Tố Ngôn, tiểu bằng hữu nghiêng đầu ngồi trên ngọn giả sơn, mặt không đổi sắc nhìn chúng tôi.
Bản cô nương lập tức có cảm giác khổ sở như Phan Kim Liên vượt tường gặp phải Võ Tòng.
Tôi len lén trừng mắt nhìn Diệp Tô, ngầm chỉ trích sự sơ sảy của hắn, kết quả đã làm hỏng một mầm non như tiểu bằng hữu đây.
Cũng không biết tiểu bằng hữu này từ đâu tới phấn khởi xem tôi cùng Diệp Tô kịch liệt chiến đấu bằng miệng, dù sao cũng là điều mà một cô bé chừng mười tuổi khó có thể hiểu nổi.
Nhưng mà với cái sự hận thù ghê gớm của bạn nhỏ Tố Ngôn với tôi thì cô bé này nên lập tức lên tiếng ngăn cản Diệp đại ca thân yêu của mình không nên lún quá sâu mới đúng chứ nhỉ?
Tôi lúng túng liếc mắt đi, tay Diệp Tô vẫn đặt trên tay tôi, ngón tay chai sạn xoa xoa mu bàn tay tôi lấy lòng, cười đến không biết làm sao.
Dù sao đi nữa Bùi gia cũng là nơi an toàn nhất trong những khu vực xung quanh, hơn nữa hắn vừa nãy ý loạn tình mê, Bùi nhị tiểu thư thân thủ nhanh nhẹn, không phát hiện ra là điều đương nhiên.
Diệp Tô ngẩng đầu bất đắc dĩ cười: “Linh Nhi mau xuống đây”.
Bùi Tố Ngôn nghe lời nhảy xuống, doạ tôi run rẩy kêu lên cẩn thận, theo phản xạ đưa tay ra đỡ.
Tiểu cô nương nhìn tôi, giận dữ: “Với công phu của tôi thì độ cao ấy đã là gì? Không cần tỷ quan tâm!”. Giọng nói rõ là đay nghiến hơn, đại khái là thù cũ cộng thêm hận mới, thành ra tôi là kẻ vô cùng đáng ghét.
Diệp Tô dịu dàng nói: “Linh Nhi, đây là Lăng Đang tỷ tỷ, ta đã nói với muội rồi đấy, ý trung nhân của ta”, lại nhìn tôi, “Linh Nhi là muội muội của Tiểu Mãn”.
Tôi cười cười: “Bọn ta đã gặp nhau rồi, khi ta là Văn Ca ấy”.
Diệp Tô sờ sờ mũi, nhìn tôi cười: “Nếu không phải ta dùng khổ nhục kế, nàng chắc gì đã đợi ta, ai cũng không nói?”. Bên ngoài là trách mắng tôi, kì thực là giải thích cho Tố Ngôn.
Tôi rất biết phối hợp cười: “Đúng là ban đầu ta cũng muốn chạy thật, sau này… ta suy nghĩ lại”.
Bùi Tố Ngôn lại hừ một tiếng không thèm nói.
Diệp Tô thở dài: “Linh Nhi…”.
Tôi đẩy hắn một cái, nửa thật nửa đùa nhỏ giọng: “Đây là lúc mà phụ nữ cần nói chuyện, huynh về trước đi, được không?”. Tôi dù sao cũng còn muốn ở Bùi gia thêm mấy ngày, bây giờ cô bé này còn nể mặt Diệp Tô, về sau có khi sẽ dùng ánh mắt như ba ngàn sáu trăm lưỡi đao nhìn tôi, chẳng bằng cứ để hôm nay giải quyết một thể.
Nhìn nhìn, tôi vừa mới xuất hiện một chút tâm ý, ông trời đã vội mang theo một tiểu tình địch level thấp trong đám oanh oanh yến yến của hắn cho tôi thử sức.
Đế ca quả nhiên là vẫn kiên trì cho rằng ngoài tôi ra không ai có thể đem ra đùa giỡn nữa…
Tôi cũng chẳng mong chẳng muốn gì, chỉ hy vọng mình có thể hoàn thành tốt vai diễn em gái ngoan hiền là tốt rồi, người trong lòng tôi căn bản không cần phải đạt đến tiêu chuẩn 100% , nói không chừng nếu Diệp Tô lấy một công chúa, bọn tôi chỉ sợ người ta là lá ngọc cành vàng không chịu được khổ ấy chứ.
Diệp Tô dở khóc dở cười nhìn tôi, rốt cục vẫn phải lui từng bước, ghé tai tôi thấp giọng: “Để cho ta chút mặt mũi”.
Tôi trừng mắt lại, lão nương cho ngươi thể diện, vậy thể diện của lão nương thì sao?
Được rồi, tuy rằng hiện tại tôi có chút giống như uống say, có cảm giác trời không sợ đất không sợ, nhưng tôi nghĩ, tôi vẫn còn biết rõ mình muốn làm gì.
Tiểu cô nương không giấu được chuyện gì, vừa nghe tôi nói liền xấu hổ, lại có chút hả hê: “Sao tôi biết được, là Diệp đại ca nói đấy chứ!”. Không chút do dự đem Diệp đại ca của mình bán đi.
Tôi chống cằm cười: “Ồ, ta cũng nghĩ ta giống khỉ thật, từ tướng mạo, đến tính cách— không chịu ngồi yên, thích chuyện mới mẻ. Khi còn bé cũng thích leo lên leo xuống, lúc làm chuyện xấu tai mắt hướng tám hướng, vừa cảm giác được tiếng gió thổi là lạ liền nhanh như chớp tọt lên cây. . .”
“Này!” Bùi Tố Ngôn chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng, “Tỷ như thế là hại người đấy?”
Tôi cười: “Hại thế nào được? Diệp đại ca nhà muội thích ta, vừa hay ta lại hay làm huynh ấy lo lắng, việc gì cũng làm theo ý mình, vậy mới nói ta giống khỉ, không thể khiến huynh ấy bớt lo một phút nào. Thế nhưng huynh ấy vẫn không trách ta, muội là cô nương thông minh, hẳn là hiểu ta đang nói gì đúng không?”.
Bùi Tố Ngôn trầm mặc không nói.
Tôi thở dài: “Tố Ngôn, muội đã lớn rồi, chúng ta có thể nói chuyện như hai người trưởng thành được không?”.
Cô bé quay đầu nhìn tôi, giương cằm khiêu khích: “Đương nhiên!”.
Vậy đấy, một điều không thể chối cãi là bé gái muốn được đối xử như phụ nữ, còn phụ nữ thì lại muốn được như bé gái.
Tôi tự điều chỉnh sắc mặt mình: “Tố Ngôn, muội không thích ta, ta không trách gì muội, ai bảo lần đầu chúng ta gặp nhau ta lại đi lừa sạch tiền của muội. Thế nhưng số bạc ấy ta không giữ, ngay sau đó ta đã đưa lại cho mẫu thân muội, mong rằng bà có cơ hội có thể nói với muội, Linh nhi, Văn Ca chỉ là một nha hoàn tạm thời hầu hạ bên Diệp đại ca thôi”.
Tôi liếc nhìn bóng lưng Diệp Tô, hít hơi thật sâu: “Đương nhiên, đó chỉ là lúc trước, giờ ta đã nghĩ khác rồi. Ta thích Diệp đại ca nhà muội, định theo huynh ấy cả đời. Muội là muội muội mà huynh ấy yêu thương nhất, ý kiến của muội đối với huynh ấy đương nhiên quan trọng, cũng giống như ta. Nếu muội cho rằng ta không tốt, muội chỉ còn cách đích thân chọn người thích hợp thôi, hoặc là, muội cho rằng kiểu con gái như thế nào mới hợp với huynh ấy?”.
Tiểu cô nương nhìn tôi, ánh mắt mang theo chút khiêu khích: “Ngoài có thể cùng ngao du bốn biển, trong có thể thông thạo việc bếp núc, vừa có thể chồng hát vợ khen, vừa có thể vợ chồng đồng lòng cùng vui”.
… Tôi ngoài còn có thể dùng mặt trơ lừa người, trong có thể chăn gối cùng hài hoà kia! Tiểu nha đầu này thực ra đã cùng Diệp Tô lên kế hoạch sẵn đúng không?
Nhưng mà, cùng ngao du bốn biển và vân vân gì đó… Đầu tôi bắt đầu quay cuồng, não bộ hiện lên một đám diễn viên thiếu vải trong nhà hát (đương nhiên không thiếu ở cái nơi không cần thiếu) đi theo thuyền trưởng Tô lên tàu rời bến, rời khỏi sân khấu, đương nhiên không thể khiến người ta cảm động nổi .
Tôi không khỏi cười: “Giúp chồng dạy con gì đó, bây giờ ta vẫn chưa tính đến. Đồng lòng cùng vui thì ta làm được, chứ còn ngao du bốn biển… tuy rằng ta chưa ra biển lần nào, nhưng ta rất muốn thử xem, nói không chừng ta lại yêu cuộc sống trên biển cũng nên. Yêu cầu của muội tương đối hà khắc, nếu Diệp đại ca nhà muội muốn thế, ta sẽ thử cố gắng xem sao”.
Tiểu cô nương nhìn tôi lúc lâu, quay đầu nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ đùa thôi! Nếu Diệp đại ca nhất quyết muốn thành thân cùng tỷ, tôi còn ngăn cản được à? Tranh giành như thế thật bất hạnh!”.
Tôi nhất thời thấy được ba vạch hắc tuyến chảy dài sau gáy.
Được rồi, đời này tôi bị khinh bỉ rằng quá xấu, bị khinh vì háo sắc, bị khinh vì tham tiền nhưng chưa bao giờ lại bị tổng khinh bỉ ba trăm sáu mươi độ từ trên xuống từ trái sang như hôm nay.
Cuộc này của tôi… đáng giá quá nhỉ?
Tôi nhìn cô bé, đột nhiên mở miệng: “Muội không tin cũng không sao, thế nhưng, muội phải tin vào con mắt nhìn người của Diệp đại ca muội chứ, huynh ấy không phải người tuỳ tiện. Nếu không, muội nghĩ việc ta làm là không tốt thì oan cho ca ca muội quá, chỉ cần có người nhắc nhở, ta sẽ cố gắng sửa chữa, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn tiếp thu. Nào, chúng ta ngoắc tay vì lời hứa này, được không?”.
Bùi Tố Ngôn nhìn tôi hồi lâu, không tình nguyện ngoắc tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lạnh lùng hung dữ, nói: “Thấy tỷ cũng có chút thành ý, tôi tạm thời bỏ qua. Tỷ nhất định phải đối tốt với Diệp đại ca đấy!… Nếu như huynh ấy đối với tỷ không tốt, tôi cũng sẽ không thiên vị, tôi sẽ giúp tỷ bắt nạt lại!”.
Tôi mừng rỡ, tùy tiện hứa hẹn: “Được, nếu như huynh ấy bắt nạt ta, ta sẽ tìm muội!”.
Bùi Tố Ngôn thoả mãn nghiêng đầu, vừa muốn nói gì thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một giọng nói gọi mình: “Linh nhi, muội cùng Lăng Đang tỷ tỷ nói xong chưa?”
Sắc mặt cô bé lập tức đại biến, hoảng hốt tung mình ra khỏi giả sơn, loáng cái đã không thấy tăm hơi đâu.
Tôi chỉ còn cách đi ra, quay đầu nhìn cậu thiếu niên có vài phần tương tự Tiểu Bùi, cười nói: “Nhị thiếu qia”.
Bùi nhị thiếu gia chắp tay cười: “Lăng tỷ tỷ gọi là Bùi Tung hoặc Toàn Ca Nhi được rồi, Linh nhi lúc nãy đã vô lễ, làm phiền Lăng tỷ tỷ, ta đành thay nó xin lỗi tỷ”.
Tôi lập tức hoàn lễ: “Toàn Ca Nhi đệ còn chưa biết chứ Tố Ngôn tuy rằng tính tình hoạt bát, nhưng cũng rất hiểu đạo lý, cô bé còn nói, nếu ta mà bị Diệp Tô bắt nạt, sẽ thay ta lấy lại công bằng đấy!” Vừa cười vừa quay đầu lại nhìn giả sơn, “Tố Ngôn tuổi còn nhỏ, công phu lại tốt như vậy, không biết có phải là trò giỏi nhờ thầy?”.
Bùi Tung cười khổ: “Nào có phải trò giỏi gì, chỉ là khi ta cùng ca ca luyện võ thì nàng ở bên cạnh thấy, học được mấy chiêu trông mèo vẽ hổ. Nha đầu kia suốt ngày gây sự, ta tìm nó phí sức, sao còn dám cho nó học võ công!”
Diệp Tô đứng bên nghiêm nghị gật đầu, tôi không khỏi mỉm cười.
Bùi Tung lại cùng chúng tôi hàn huyên vài câu, rồi tiếp tục đi tìm muội muội của mình trong đau khổ.
Diệp Tô nhìn kỹ tôi, do dự hỏi: “Vừa rồi nàng nói muốn cả đời đi cùng ta, là đùa Linh nhi, hay… hay là thật?”. Hắn hạ mắt xuống, hàng lông mi dày hơi rung động, giống như cánh bướm yếu đuối run rẩy.
Tôi bị ví dụ ác độc của mình doạ chết khiếp, quả nhiên trong tình yêu phụ nữ thích nhất nghe mấy lời buồn nôn.
Diệp Tô đợi một lúc không thấy tôi trả lời, cười khổ: “Đúng là lừa con bé rồi?”.
Tôi nháy nháy mắt: “Ôi, ta ăn no rảnh rỗi hay sao mà lại đi tìm một tiểu nữ hiệp quản mình làm gì”.
Hắn dại ra rồi một hồi, khuôn mặt tuấn tú giống đèn tiết kiệm năng lượng lại bừng sáng, cười khúc khích nhìn tôi xác nhận: “Là nghiêm túc? Nàng nghiêm túc?”.
Tôi lo lắng vỗ vỗ mặt hắn: “Thấy cái bộ dạng đần độn này của huynh, đột nhiên ta lại thấy hối hận…”.
Thằng nhãi này bám rõ dai: “Mấy ngày nữa là lúc nào?”.
Tôi đắc ý nắm lấy “nhược điểm” của hắn, ngăn cản hắn quá xúc động: “Cứ xem đã, phải xem ta có thích không chứ. — Trước khi thành thân, ta phải đem toàn bộ hiểu lầm giải thích rõ ràng đã, rồi mới quyết xem rốt cuộc có lấy chồng hay không. Giống như nói huynh rất nhỏ, của huynh vô cùng nhỏ, của huynh nhỏ quá thể…”.
Diệp Tô cúi đầu thổi bên tai tôi: “Oan gia, ta dù có nhỏ nàng cũng sờ rồi, nàng có muốn cái gì, hử?”
Nửa người tôi đều nhũn rồi, nhưng vẫn kiên cường bịt tai không nói.
Không sai, tôi đúng là có dự định tại một gốc cây đón gió thắt cổ tự tử, thế nhưng sao tôi có thể khinh địch để bị bắt như vậy? Cho dù không quỳ gối tặng hoa hồng thì cũng phải có pháo hoa bong bóng bốn trăm bạn đội viên thiếu niên tiền phong tay cầm bó hoa nhiệt tình dào dạt hô “Hoan nghênh hoan nghênh nhiệt liệt hoan nghênh” đi kèm với hai mươi tám đợt pháo nổ ra kim tuyến lấp lánh mừng chứ!
Thôi, được rồi, nếu như nước chảy thành sông, cho dù tôi có quỳ một gối cầu hôn hắn cũng không có gì to tát. Nhưng then chốt là, hiện tại không được.
Tôi cùng hắn xác định quan hệ được nửa năm, nhưng tính kỹ ra nhưng ngày bên nhau còn chưa tới ba tháng, tôi còn chưa quyết tâm cùng nghị lực khắc phục tâm lý không sợ hãi gả cho hắn, sống cuộc sống an tâm giúp chồng dạy con, hoàn toàn phải chấp nhận rằng trong một năm hắn có hơn nửa năm sống bên ngoài, không thể tránh khỏi lo lắng liệu có hay không một ngày nào đó hắn mang theo vết thương, hoặc trực tiếp mang theo tro cốt trở về. Với lại cũng cần xác định rằng, liệu ở bên ngoài hắn có nhất định chịu đựng được sự mê hoặc hay không, liệu có ngày nào đó hắn trở về mang theo một cô em như hoa như ngọc, sinh ra một thằng con ngày ngày ríu rít gọi cha ơi cha à, rồi tôi nhẫn nhịn sống cùng hai con người đáng lẽ không được xuất hiện như thế?
Tôi tạm thời vẫn chưa có lòng tin về khoản này đối với hắn.
Tín nhiệm không có lớp học cấp tốc, chỉ có thể tích góp dần dần.
Lý do mà dù hắn có gấp gáp thế nào, dù tôi bị hấp dẫn ra sao đi nữa, tôi đều phải tự khắc chế mà thong thả chậm rãi bước đi, chậm rãi dẹp loạn bởi vì trái tim chai sần của tôi đã bị chiếc tàu cao tốc này làm cho mất hồn rồi.
Nếu hắn nói, hắn vĩnh viễn là của tôi, sớm một câu tối một câu, đâu có gì khác nhau?
Tôi là được sủng mà kiêu rồi, nhưng tôi thực sự không hy vọng, khi trở thành vợ người ta mới nhớ ra mấy vấn đề này, lúc ấy đã quá muộn.
Diệp Tô giật tay tôi lại, dịu dàng nói: “Ta biết không thể một bước lên trời, nàng chắc như đinh đóng cột nói một câu cả đời, ta vui biết mấy. Tuy rằng ta không biết nàng sợ cái gì, nhưng ta tin rằng, chính ta sẽ khiến nàng không thấy sợ nữa”.
Một lát sau tôi giương mắt nhìn hắn: “Diệp Tô, nếu như ta muốn huynh dẫn ta cùng ra khơi, huynh có đồng ý không?”.
Hắn suy nghĩ một chút: “Mùa đông nước biển chảy ngược, không thể về Nam Dương được, đợi đến đầu hạ cuối xuân , ta sẽ sắp xếp mang nàng rời bến”.
Tôi gật đầu, tựa vào ngực hắn: “Biển rộng là nơi duy nhất ta đồng ý coi huynh là chỗ dựa của mình, ta nghĩ muốn tiếp nhận huynh, trước tiên nên thử sống chung cái đã. Tố Ngôn không phải cũng nói, trước có thể cùng ngao du bốn biến ư? Ta cũng muốn thử xem”.
Đến ahh, đến xem phiên bản mới của vua cướp biển ahhh!
Nếu như cái này ngay cả bản sao cũng có thể hoàn thành thuận lợi như bản chính, thì nhân loại cũng không thể ngăn cản tôi nữa rồi. Vậy, ….. kết hôn đi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nam nhân tốt nhỏ là 180mm, 180mm, 180mm……
Đến tột cùng là nơi thần mã nhỏ mọi người đều biết oa…. ha ha
Về chuyện kết hôn, đây là nguyện vọng của Lăng Đang thôi, bậy giờ là mùa đông, đợi đến đầu hạ còn năm tháng nữa.
Năm tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện ahhhhhh……