*Tam cố mao lư: ba lần đến mời, từ điển tích Lưu Bị đích thân ba lần đến mời Gia Cát Lượng nhờ giúp, lần thứ ba mới gặp – ngụ ý khẩn khoản mời cho bằng được
Tiểu Mãn nhìn tôi, há miệng thở.
Tôi làm động tác ra hiệu hắn không được lên tiếng.
Hắn ngó trái nhìn phải, cắn cắn môi hít vào thở ra, rốt cục không nhịn được nhẹ giọng oán trách: “Cũng đã đứng mọt canh giờ rồi. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nói một lời rõ ràng được không?”.
Tôi vui vẻ cười gian: “Không có gì, chỉ là muốn xem định lực* của ngươi một chút”.
*Định lực: sự vững tâm, không bị lay chuyển
Tiểu Mãn giận đến mức hung tợn cắn răng: “Gian thương! Sai bảo ta với Khuynh Vũ tỷ tỷ đến chóng mặt, bản thân lại chạy đến đây tránh phiền hà”.
Ai, cái tên này đúng là đồ phân biệt đối xử mà, Mã huynh đệ thật không có gạt tôi. Nghe đi, mới có mấy ngày đã gọi kia là Khuynh Vũ tỷ tỷ còn tôi là gian thương. Cũng không nghĩ xem kẻ gian thương nào cho hắn chỗ ăn chỗ ở.
Tôi lắc lắc ngón tay, mặt mũi biểu tình đứng đắn: “Thứ nhất, hôm nay ngươi sống chết bám theo ta tới, nếu không kiên nhẫn được đến phút cuối xem trò hay thì tự ngươi chịu. Thứ hai, chưa nghe câu “binh mã chưa động, lương thảo đi trước” sao? Không cho đám quan gia trong nha môn ăn no thì ta có thể yên ổn mở quán xá lâu dài à? Thứ ba, lão nương đây không phải đang tránh phiền hà mà là đang làm chính sự. Cẩn thận cái miệng của ngươi, nếu làm hỏng chiêu bài của lão nương, xem lão nương dạy dỗ ngươi thế nào”.
Tiểu Mãn khoanh tay, hừ nhẹ một tiếng: “Lừa ai đó? Ta chưa từng nghe nói qua ai mở tiệm lại tặng quà cho quan giám mà mỗi sáng phải trang điểm tỉ mỉ xong xuôi mới xuất môn. Ta xem trong đầu ngươi đang có chủ ý quái quỷ gì? Bất an vu thất*”.
*Bất an vu thất: quả phụ không an phận
Tôi híp mắt: “Không sai, ta chính là thích vị quan giám có bộ dạng đẹp mắt này, có ý kiến gì?”. Việc lão nương háo sắc Tư Mã Chiêu, cần ngươi đến nhắc nhở à?
Tiểu Mãn bị chặn họng, ngây người trừng mắt một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Kia… Vậy cái con chim truyền tin kia, ngươi không phải đang thư tình qua lại với ai sao?”.
Con chim Tiểu Manh của tôi thường xuyên bay tới lui, Tiểu Mãn lại sáng chiều đi theo tôi, không thể qua khỏi ánh mắt hắn. Trên thực tế, ngày đầu tiên hắn đến liền nhìn thấy con chim đó tới đưa tin cho tôi, lúc ấy hắn còn tỏ vẻ khinh bỉ:
“Có tin tức của mình từ nơi kia thì cứ thừa nhận, lại còn lừa gạt người ta”.
Lúc đó tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo tuyên bố đây là thư của nhân tình của ta. Chỉ nói chuyện tình cảm, không nói chuyện công việc.
Dĩ nhiên hắn không tin.
Thư kia đúng là của Diệp Tô hồi âm đối với việc tôi đi bắt quỷ. Hắn nói: “Em chồng? Lúc nào cho ta gặp tiểu muội muội đó? Liệu trước được ngươi gây tai hoạ như vậy, chắc chẳng sợ cô hồn dã quỷ giết chết đâu. Về việc mở cửa tiệm có thể tìm kiếm nhị công tử Lưu gia ở Thanh Đường giúp đỡ. Tên ta coi như có chút tác dụng”.
Cuối tờ giấy còn có một chữ ký nho nhỏ, đoán chừng là để cho tôi cắt đi giao cho vị Nhị công tử kia.
Tôi xem xong không kiềm chế được xúc động, thật sự là bắt được thóp chẳng khác nào bắt được tất cả dữ liệu trên đường truyền. Lòng dạ tương thông, thấu hiểu đến kinh ngạc. Tôi vừa mới nói muốn vào rừng đào bắt quỷ, hắn đã biết tôi muốn mua đất mở quán. Chỉ là băng thông của đường truyền này hơi thấp, hắn cũng không đề xuất gì cho tôi xem rốt cuộc nên mở một cái quán như thế nào thì hay.
Đợi sau này đổi gói cước tháng, đường truyền dữ liệu ngon hơn, đoán chừng tình huống sẽ tốt hơn nhiều.
Tôi bị chính liên tưởng của mình làm cho vui vẻ. Ở bên kia hiên nhà, Tiểu Mãn và Khuynh Vũ lớn tiếng rỉ tai: “Tỷ vừa nói ta còn không tin, bây giờ nhìn bà chủ xuân ý đầy mặt như vậy, không tin là thư tình không được”.
Nhóc con chết tiệt, học người ta buôn chuyện trước tiên cũng phải xem tóc mọc đủ dài chưa chứ?
Vẫn là không nên hỏi tôi tóc nơi nào dài, cảm ơn.
Tiểu Mãn thấy tôi không phản ứng tưởng là tôi chột dạ, hù mặt nghiêm túc giáo huấn: “Nói ngươi là một quả phụ nhưng bắt ngươi sống nửa đời còn lại cô độc thật không có tình nghĩa lắm. Nếu gặp được người trong sạch thì tái giá cũng tốt. Nhưng ngươi, xa xa đã có một tên mà gần lại đi quyến rũ một tên khác là làm sao? Không có duyên cớ gì lại đi làm hỏng thanh danh bản thân”.
Tôi nghe xong không khỏi bật cười: “Tên nhóc xấu xa này, có biết chữ tình viết như thế nào không mà học người ta điệu bộ khuyên nhủ tận tình?”.
Tiểu Mãn giọng căm hận: “Ta làm sao không biết, tỷ tỷ của ta…”.
Nói đến đây hắn tự biết lỡ lời đem nửa câu sau nuốt trở về, dừng một chút lại nghiêm mặt hỏi tôi: “Trong miệng ngươi còn có một câu nói thật sao? Ngươi quả nhiên là tới chỗ này gặp đàn ông”.
Nhìn bộ dạng của hắn, giống như tôi nói một tiếng đúng hắn liền phất tay áo mà đi.
Tôi thở dài một hơi, vuốt mặt thấp giọng nói: “Ta nào có được nhàn nhã thế? Ngươi nói xem, ta nên mở cửa tiệm gì?”
Tiểu Mạn sửng sốt: “Mặc dù ngươi không nói rõ, nhưng ngươi bảo ta sửa chữa tửu quán. Lại bảo Khuynh Vũ tỷ cùng Lý thúc chọn lá trà, ta đoán ngươi muốn mở quán trà”.
Tôi cười: “Sai rồi, phải mở một tiệm bánh bao nhân thịt người. Phàm là khách ghé qua, mập thì băm làm nhân bánh, gầy thì tống đi tắm sông”. Tôi chính là Mẫu Dạ Xoa Tôn nhị nương, hắc hắc cười lả lướt.
Tiểu Mãn giận: “Không đứng đắn”.
Tôi giả vờ tủi thân: “Tổ tông của ta ơi, chỗ rừng đào ma quỷ lộng hành này nếu nghiêm chỉnh làm ăn thì nào có ai dám hó hé qua đây. Không làm bánh bao nhân thịt người chẳng lẽ lại mở một cửa hàng bán quan tài sao?”.
Tiểu Mãn im lặng một hồi rồi nhỏ giọng thừa nhận: “Việc ta giả quỷ chỗ rừng đào này là sai rồi, ngươi muốn ta làm gì ta cũng sẽ cố gắng hết sức làm. Tỷ dụ như… Ừm, ngươi kêu vài đạo sĩ đến đây làm phép bắt quỷ là ta? Hoặc là ngươi mời hoà thượng niệm kinh cúng tế, ta sẽ đau đớn lăn đi lộn lại trên mặt đất?”.
Tôi mừng rỡ: “Hắc, sao ta không nghĩ tới trò đó nhỉ? Mặc dù kế hoạch kia trống đánh xuôi kèn thổi ngược nhưng nhớ tới một mảnh hiếu tâm của ngươi, bản toạ liền chuẩn cho trò quỷ quái của ngươi”. Tên nhóc con xấu xa này có trí tưởng tượng không có biên giới a.
Tiểu Mãn mặt đen lại, nhìn vẻ mặt ủy khuất của hắn, lòng tôi lay động, nhịn không được xoa cằm hắn, chòng ghẹo: “Ta vẫn thấy đáng tiếc, ngươi là nô dịch của lão nương mà. Coi chừng thật sự bị đạo sĩ cao tay thu thập, xem ngươi làm sao ngạo mạn nữa”.
Tiểu soái ca há miệng, đang muốn nói chuyện lại bị tôi ngăn lại: “Đợi lát nữa nói sau, có người đến”.
Một gã nha dịch từ trong phòng đi ra, khách khí chắp tay nói với tôi: “Làm phiền phu nhân đợi lâu, Lâu đại nhân còn có chút công sự phải xử lý. Ta sợ phu nhân đợi lâu nên đi ra báo một tiếng. Nếu không… ta đi thúc giục đại nhân?”.
Tôi vội cười nói: “Không dám, là do tôi yêu cầu quá đáng làm trễ công sự của đại nhân? Đại nhân làm việc đến khi nào, chúng tôi sẽ đợi đến khi đó. Làm phiền Từ gia để ý tới, trong lòng ta cũng áy náy”.
Vừa nói vừa kín đáo đưa cho hắn mọt khối bạc vụn, vừa thấp giọng hỏi: “Không biết trà kia của chúng tôi, Lâu đại nhân uống…”.
Từ gia cười nói: “Đại nhân mặc dù không nói gì nhưng nhìn qua thần sắc của đại nhân thì khi uống cũng phát hiện ra điểm khác biệt đấy. Hôm qua đại nhân cứ hỏi ta, có phải là mới đổi lá trà không? Ta nhớ lời phu nhân dặn dò, cũng không tiết lộ quá nhiều, chỉ nói là có vị cố nhân tặng cho ta trà mới, đại nhân liền không hỏi lại nữa”.
Tôi mỉm cười, nói: “Thật là làm phiền Từ gia rồi. Chờ quán trà của tôi khai trương, mong ngài đừng vì đường xa mà ghét bỏ, nhớ tới nhiều một chút nha?”.
Từ gia gật đầu lia lịa, mặt mày hớn hở: “Nhất định, nhất định”.
Dĩ nhiên là nhất định rồi, huyện này nha môn yên tĩnh, mấy ngày tôi mang bạc qua đây cũng bằng một tháng bổng lộc của hắn. Vì vậy mà thấy tôi mà như thấy mẹ ruột, vẻ mặt thân thiện làm như hận không thể đem đại nhân nhà họ cởi sạch đồ rồi thắt nơ con bướm mà đóng gói tặng tôi.
Nha, bộc lộ vẻ thích thú đến buồn nôn.
Từ gia nhìn Tiểu Mãn gật đầu hỏi thăm,đợi sau khi hắn ôm quyền đáp lễ liền thản nhiên trở vào trong phòng. Tiểu Mãn quay đầu, nhíu mày hỏi tôi: “Bà chủ, ngài rốt cuộc tính toán gì có thể nói thẳng ra không? Ta nghĩ tới nghĩ lui, trừ việc ngươi coi trọng vị Lâu đại nhân này ra thì không còn giải thích nào khác”.
Tôi cười véo véo khuôn mặt hắn, xúc cảm thật tốt khiến lão nương thấy nghiện: “Cái này không nói trước được, vì sao chúng ta mở quán trà ngươi biết không?”.
Tiểu Mãn gẩy gẩy móng heo của tôi ra, lắc đầu: “Vẫn không có dịp hỏi ngươi. Thanh Đường là nơi Hán di lẫn lộn, di dân không có thói quen uống trà, người Hán thì ở nhà mình uống trà thôi. Ta xem cả thành Thanh Đường này không có một gian trà quán nào, chỉ có mấy lều nhỏ đơn sơ cung cấp nước chè cho khách nhân nghỉ chân. Chúng ta mở quán trà có ổn không?”.
“Đương nhiên là có thể được. Nhà Khuynh Vũ là nông dân trồng chè, từ nhỏ nàng đã mưa dầm thấm đất. Đối với việc thưởng thức trà đạo tất nhiên là sở trường, có nàng ở đây, chất lượng quán trà có thể được đảm bảo. Còn nữa ngươi chỉ nhìn thấy một nửa di dân mà không thấy được một nửa kia là người Hán, cũng không chú ý tới, trên đường đi lại hơn một nửa di dân mặc trang phục người Hán, nói tiếng Hán, mà địa vị lại cao như thế. Như vậy có thể thấy họ cũng không bài xích văn hóa Hán, ngược lại còn bị ảnh hưởng theo. Đáng tiếc là Thanh Đường chỉ là có cảng, đi lại cũng đều là người buôn bán, di dân và người Hán phần lớn đều bỏ đi tập tục uống trà. Vì vậy, di dân mặc dù muốn theo nhưng cũng không có chỗ mà vào. Cho nên, quán trà của chúng ta không lo không có khách”.
“Hiện tại, hai vấn đề lớn nhất trước mắt là làm sao có thể thu hút khách, làm sao để duy trì lượng khách tới. Tuy nói có tin đồn về chuyện ma quái ở rừng đào, nhưng từ xưa tới nay, cây đào cũng là biểu tượng của điềm lành, chỉ cần chúng ta có thể mời một vị đại nhân tới làm khách, trôi qua mấy ngày, lời đồn tự nhiên sẽ mất. Song sau khi chúng ta mở quán trà, những người bên cạnh nghe tin sẽ lập tức hành động, cùng tranh giành miếng bánh béo bở này với chúng ta, như vậy không tốt. Cho nên, chúng ta nếu muốn giữ khách, trước tiên sẽ phải lưu lại những người tâm phúc”.
Tôi chậm rãi nói: “Điều quan trọng nhất của quán trà cũng không hẳn là trà, mà là người. Nhà nho vẫn vui cười, khách qua đều có học. Quán trà chúng ta nếu như làm được điều này, sẽ không lo người khác đoạt mất mối làm ăn”.
Phía sau tôi chợt có thanh âm cười nói: “Hay cho câu Nhà nho vẫn vui cười, khách qua đều có học”.
Tôi vội vàng xoay người, trịnh trọng cúi đầu khẽ chào, cười nói: “Tiểu phụ một thân hơi tiền, làm Lâu đại nhân chê cười”.
Vừa nói vừa không nhịn được mà nhìn chằm chằm hắn.
Có câu như thế nào nhỉ? Quân tử Đoan Phương* ôn nhuận như ngọc. Vị Lâu đại nhân này tựa hồ không có một chỗ nào không dịu dàng, thanh âm dịu dàng, ánh mắt dịu dàng, đôi môi cũng mềm mại dịu dàng như nước. Tôi không nhịn được chảy nước miếng nghĩ, đáng tiếc nếu tôi kinh doanh bột nước, có thể quang minh chính đại mời hắn làm gương mặt đại diện quảng cáo.
*Đoan Phương là một vị quan đứng đắn cuối đời Thanh
Sau khi tiếc hận lại không nhịn được tức giận, những người đàn ông này sao cứ phải xinh đẹp như vậy làm cái gì? Một đám trai lơ tiêu chuẩn hùng mạnh kia mà phải nghiêm khắc bản thân kìm nén thái độ hăng hái, có còn chừa đường sống cho phụ nữ chúng tôi hay không? Diệp Tô kia là con lai, xinh đẹp lại bá đạo một chút không có gì đáng trách. Tiểu Mãn thì mỹ thiếu niên bồng bột, liếc hắn một cái khiến bản thân cũng trẻ ra mười tuổi. Mà vị Lâu đại nhân này là đại diện cho vẻ đẹp cổ điển hoàn mĩ. Dùng bất kỳ thành ngữ bốn chữ nào về hình dung mĩ nam tử dành cho hắn đều hoàn toàn chuẩn không cần chỉnh.
Ông trời ơi, cả địa cầu này, không ai có thể vượt qua hắn.
Lâu đại nhân không tự nhận thức được vẻ đẹp dào dạt đắc ý của mình, hạ thấp người lễ phép mỉm cười: “Đa tạ phu nhân nâng đỡ. Phu nhân tặng trà tinh khiết cam tiên*, đạm mà có vị. Uống một chén vào vẫn còn mùi lá trúc thơm ngát tận kẽ răng, có thể thấy được dụng tâm”.
*Cam tiên: cam là ngọt, tiên là tươi mới
Từ gia đúng lúc này giúp tôi nói: “Đại nhân không biết, vị Lăng phu nhân này rất dụng tâm. Phu nhân một lòng chờ ở đây đã lâu, ta nói muốn thay nàng thúc giục ngài, phu nhân lại nói, nàng vốn yêu cầu quá đáng phiền nhiễu đại nhân, sao lại dám chậm trễ công sự của đại nhân. Ta nghe nói phu nhân mở một gian trà quán, đây chính là một việc thanh nhã. Đại nhân có thể đến ngồi một chút, coi như là trả lại cho phu nhân một chén trà tốt.”
Nhìn một cái, đây có vẻ là tôi dùng bạc cũng hơi quá đáng rồi. Từ gia, tôi nhịn ông.
Tôi vội vàng cười nói tiếp: “Quán trà nằm ở chỗ hơi xa, nhưng có rừng đào, dựa vào lan can trông về phía xa cũng có thể giúp tinh thần thoải mái. Nếu đại nhân chịu hạ mình đến, thiếp tự nhiên đón chào vô cùng cảm kích”.
Lâu Vân Thiên nhìn Từ gia một chút, lại nhìn tôi một chút, cười một tiếng không rõ ý tứ: “Thịnh tình như thế, tại hạ làm sao có thể từ chối?”.
Tôi nghe vậy trong lòng không khỏi lo lắng, không phải là vội vàng quá, làm cho vị Lâu đại nhân này tức giận chứ? Tôi suy nghĩ một chút, lui về phía sau từng bước một đẩy Tiểu Mãn một cái, cúi đầu cười nói: “Thiếp là người ở goá thân cầu kiến đại nhân, đã làm tổn hại thanh danh đại nhân. Ngày mai ấu đệ thiếp sẽ tự mình đến cửa, kính cẩn đưa thiệp mời. Mong rằng đại nhân chớ trách tiểu phụ nhân lỗ mãng. Thiếp mới đến đây, thế đơn lực bạc, nếu không phải Từ gia thấy thiếp đáng thương dàn xếp một phần thì thiếp chính là ở trước cửa phủ hơn tháng cũng không thể gặp được đại nhân”.
Dùng kế bi thương. Tôi là quả phụ, ngài còn so đo với tôi?
Lâu Vân Thiên quả nhiên hòa hoãn hơn, hắn gật đầu một cái cười nói: “Phu nhân khẩn khiết như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh”.
Hô, tôi thở dài ra một hơi.
Ra khỏi nha huyện, Tiểu Mãn nhìn tôi hừ một tiếng: “Đã tìm được người tâm phúc, ngươi yên tâm rồi chứ?”.
Tôi vui sướng nhảy nhót: “Đúng vậy”.
Tiểu Gia Cát giờ này mới nói vuốt đuôi*: “Thật ra thì ngươi không cần phải tìm tên mặt lạnh như hắn. Theo ta được biết, Thanh Đường có vị Lưu lão tiên sinh học vấn cao thâm, là người khiêm tốn biết lễ nghĩa, khắp nơi đều tìm tới nghe giảng. Sao ngươi không đi tìm hắn thử xem?”.
*Nói vuốt đuôi: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì
Tôi mỉm cười: “Bời vì Lâu Vân Thiên rất tuấn tú”. Tôi yêu trai đẹp, hắc hắc.