Hứa Từ nhìn cô ánh mắt như có lửa đốt.
“Anh chưa tắm…”
“Rất sạch sẽ…”
Anh hôn lên cằm anh, ấn vai anh ngồi xuống sô pha. Chân cô khóa người anh lại, ngồi trên đùi anh.
Tống Lê vừa hôn vừa cởi cà vạt của anh, sau đó là cúc áo, từ cúc cuối cùng đến cúc đầu tiên, từng cúc một cúc một mở ra.
Hai tay vuốt ve eo anh.
Hứa Từ nhìn rất gầy, nhưng bên trong lại đầy đặn, cơ bụng hoa văn rõ ràng, hơi cứng, cảm xúc rất tốt.
Khi cô nắm hai núm vυ" trước mặt anh, Hứa Từ dùng sức cắn môi cô, khiến môi cô chảy máu, mùi máu chảy ra theo hơi thở.
“Đã muốn khi dễ anh lâu rồi…”
Tống Lê tránh khỏi nụ hôn của anh, ánh mắt mênh mông nhìn anh, vươn đầu lưỡi đỏ hồng liếʍ miệng vết thương.
Hứa Từ thấy miệng lưỡi khô nóng, cổ nổi gân xanh ngửa đầu hôn lên môi cô đưa lưỡi vào quấn quýt với lưỡi của cô.
“Vậy để em khi dễ.”
Anh nói.
Tống Lê theo người anh trượt xuống dưới, quỳ gối giữa hai chân, bàn tay trắng nõn mới vừa đụng đến khóa kim loại của thắt lưng anh đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đũng quần phồng lên.
Dị vật bên trong quần đã thật sự hưng phấn, anh hơi rên lên một tiếng.
Tống Lê không vội cởi dây lưng cười dùng đầu lưỡi liếʍ chỗ quần căng phồng kia.
“Hừ…”
Hứa Từ thở dốc vì kinh ngạc, mắt đỏ lên.
“Tống Lê…”
Anh muốn nắm lấy tay cô nhưng bị cô dùng cà vạt vừa mới cởi xuống trói lại.
“Gọi em yêu hoặc cưng.”
Mắt Tống Lê đầy ý cười đắc ý. Hôn từ đôi mắt đến môi anh.
“Hứa Từ, anh yêu em không?”
Tay cô vuốt ve đũng quần có dị vật đã cương cứng của anh, lúc nặng lúc nhẹ nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngoài ý muốn. Anh thở hổn hển.
“Yêu.”
“Yêu ai?”
“Em, cẩn thận một chút bảo bối.”
Hứa Từ cực kỳ khó chịu, ôm cô vào lòng cắn cắn. Bên tai đều là tiếng thì thào của anh.
“Tống Lê, anh yêu em, anh yêu em.”
“Ngoan.”
Khóa kim loại của thắt lưng vang lên tiếng rất nhỏ. Tống Lê cởi quần dài của anh ra. qυầи ɭóŧ hình tam giác của anh đã phồng lên rất cao, lộ ra một vật lớn màu hồng, nhưng anh chưa bắn tinh, dị vật cứng rắt như sắt.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi cô nhìn thấy đồ vật bên trong trong lòng vẫn không ngừng rung động. Dị vật thô to màu hồng bên trên là gân xanh quy đầu cực lớn rất tròn, màu sắc mê người. Cô dùng lưỡi liếʍ nó nó đã nảy lên hai lần, để lại vệt ướt trên khóe môi cô.
Tống Lê trừng mắt nhìn anh:
“Hứa Từ!”
Anh thật sự vô tội, anh căn bản không động đậy.
“Không thể trách anh.”
Hứa Từ nói.
“Là nó nhìn thấy anh nên hưng phấn.”
Tống Lê lúc này mới vui vẻ, hơi thở nhẹ nhàng phun trên dị vật của anh.
Cô ngửi được mùi hương của anh, nóng hầm hập. Không có mùi vị gì đặc biệt, chỉ có chất nhầy tiết ra ở đầu dị vật có mùi vị tìиɧ ɖu͙© khơi gợi cực kỳ. Cô không phản cảm, ngược lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đầu óc run rẩy, âm đa͙σ ướt át chảy cả nước ra ngoài nhỏ giọt trên thảm. Tống Lê liếʍ láp lên bừu của anh, đầu lưỡi lên xuống. Quy đầu quá lớn khiến cô không ngậm được hết, cô dùng đầu lưỡi miêu tả dị vật của anh. Hứa Từ mắt đỏ lên, cổ họng không ngừng run rẩy.
Cô rất thích nghe anh gọi, hơn nữa thích nhìn dáng vẻ của anh khi bị cô làm cho mất hết lý trí, sau đó thở hổn hển gọi tên cô, Khi anh động tình, giọng anh xúc động nhất.
“Lê Lê… Lê Lê…”
Hứa Từ cầu xin cô.
“Ăn nó.”
Anh ưỡn người lên muốn đưa dị vật của mình vào trong miệng cô. Quy đầu cọ lên mặt cô để lại một lớp dịch trong suốt. Chỉ trong chốc lát khóe môi cô đã đỏ lên.
Tống Lê cầm dị vật to lớn của anh, môi cô dán lên quy đầu đỏ bừng, vươn đầu lưỡi ra liếʍ quy đầu.
“Ăn như vậy phải không?”
Cô hỏi anh.
Hứa Từ gật gật đầu.
“Ăn đi.”