Tay Hứa Thiên Hạo thoa đầy thuốc mỡ, còn dùng băng vải băng bó.
“Cậu chủ! Tay cậu sao lại bị thương?”
Lão quản gia hoảng sợ ra đón.
Thiếu gia tập đoàn SOEH ra đời đã ngậm muỗng vàng, từ nhỏ được nuông chiều, vô cùng quý giá, lại bị thương, đây là ai làm!
“Không có gì, ở trường học làm thí nghiệm bị thương.”
“Tôi lập tức thông báo cho Chủ tịch!”
“Không cần.” Hứa Thiên Hạo cau mày gọi ông ta lại: “Cũng không phải là chuyện lớn gì, không cần phải cho ông ấy biết.”
Quản gia không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ buông điện thoại xuống.
Hứa Thiên Hạo về phòng.
Lục Mẫn Huyên nhìn bóng lưng anh.
Trong đầu nghĩ, với vết thương của mình, sự vụng về của tên này càng làm cho người ta lo lắng hơn.
Ban đêm.
“Ba về rồi.”
Hứa Kình hôm nay kết thúc việc còn coi như sớm, vừa vặn đúng lúc ăn cơm tối.
“Chú Hứa.”
Lục Mẫn Huyên lập tức đứng lên, cầm một bộ chén đũa cho ông ta.
Có cô ở đây, công việc của người giúp việc cũng giảm bớt không ít.
Bởi vì cô Huyên bình thường rất ít gây phiền toái cho các cô, bản thân có thể làm chuyện gì đều tự mình làm.
“Cám ơn Huyên.”
Hứa Kình đi tới ngồi xuống trước bàn ăn, liếc mắt liền thấy được băng vải quấn trên tay Hứa Thiên Hạo.
“Đây là xảy ra chuyện gì?”
Trong ngữ khí nghiêm túc của ông mang theo sự quan tâm.
Hứa Thiên Hạo đang cố gắng thử dùng tay trái ăn cơm, không rảnh phản ứng với ông ta.
“……”
“Hôm nay lúc làm thí nghiệm xảy ra chút ngoài ý muốn, cho nên tay Hứa... anh trai bị phỏng, tới phòng y tế xem rồi, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, sẽ nhanh khỏi thôi ạ.”
Lục Mẫn Huyên đáp lại một cách tự nhiên, lúc gọi là anh, vẫn có chút không lưu loát.
May mắn thành công hóa giải lúng túng trên bàn cơm.
“À, thì ra là như vậy.” Sắc mặt Hứa Kình hòa hoãn đi mấy phần: “Không sao là được rồi.”
Hứa Thiên Hạo ngẩn ngơ, ánh mắt không nhịn được nghiêng qua, nhìn về phía Lục Mẫn Huyên ngồi ở bên phải mình, lông mi chợt chớp một cái.
Cô mới vừa rồi gọi cậu là anh trai.
Đây là lần thứ hai nghe thấy.
Thành thật mà nói, còn rất lắm điều.
“Khụ.”
Hứa Thiên Hạo nhướn mày, tiếp tục ổn định ăn cơm như thường.
Nhưng khóe miệng hơi động một chút, nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện.
“…” Lục Mẫn Huyên đỏ mặt, cả người cũng sắp chôn vào trong cơm rồi.
Chắc anh không nghe rõ đâu nhỉ.
“Đúng rồi, chú Hứa, cháu muốn hỏi một chút, chuyện ba cháu bên kia, có tin tức không?”
Sau khi cơm nước xong, Lục Mẫn Huyên đi tới trong phòng làm việc hỏi Hứa Kình.
“Chú chỉ biết là tang lễ mẹ cháu cử hành ngày bảy tháng sau. Nhưng mà, ba cháu bên kia không có chút tin tức, nước Z lúc nào cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng?”
“Huyên …”
Ánh mắt thâm thúy của Hứa Kình lóe lên một cái, quyết tâm giấu diếm chuyện di thể Thiệu Nhã Nhã bị trộm.
“Tang lễ của ba cháu chúng ta sẽ sắp xếp cùng làm với mẹ cháu. Cháu không cần lo lắng.”
Hứa Kình tránh nói vào vấn đề chính.
“Vậy thi thể ông ấy đã tìm được chưa?”
Lục Mẫn Huyên để ý nhất chính là cái này.
“Vẫn chưa. Có thể là bị hủy trong vụ nổ rồi. Thật xin lỗi, không thể giúp được gì cho cháu.”
Điểm này, Hứa Kình không tính lừa gạt cô.
Bị phá hủy?
Lục Mẫn Huyên run sợ lui về sau một bước, vẻ mặt có chút hoảng hốt, dường như không có cách nào chấp nhận đả kích này.
Có điều rất nhanh, cô liền nắm chặt quả đấm, ánh mắt kiên định tóe ra một tia hận ý:
“Vậy mấy người áo đen đó thì sao? Cháu biết nhất định là bọn họ hại chết ba cháu! Bọn họ rốt cuộc là thế nào!”
Nếu như ngay cả nước Z cũng không có cách cho cô một câu trả lời thỏa đáng, thì cô tự mình đi tìm những người đó báo thù!