Tiếng chiếc xe đạp rêи ɾỉ càng ngày càng nhiều thêm.
Mồ hôi không ngừng rơi xuống, làm ướt chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh của cậu nam sinh.
Sau khi rẽ vào hai ngõ nhỏ rồi phóng ra đường cái, cuối cùng chào đón họ là một con đường xuống dốc cao chót vót.
"YAA.A.A..! Thật tốt quá…lại được tự do rồi!" Lục Mẫn Huyên sung sướиɠ thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi thật quá nguy hiểm." Hứa Thiên Hạo cũng thôi không đạp xe điên cuồng nữa.
Mặc cho chiếc xe chạy thẳng xuống phía dưới, cảm nhận được làn gió xuyên qua cánh tay, mang đến cảm giác mát mẻ trong ngày hè.
Tóc mái của anh bị gió thổi dựng ngược lên, để lộ ra vầng trán trơn bóng vô cùng hoàn hảo, áo sơ mi trắng và tai nghe dắt trên nút áo cũng bay phần phật hòa vào làn gió.
"Đúng rồi, bình thường anh gặp phải người hâm mộ đều điên cuồng như vậy sao?" Lục Mẫn Huyên quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi ôm lấy anh hỏi.
Bóng dáng những người kia đã trở nên rất nhỏ bé, sắp biến mất không thấy nữa.
"Đương nhiên không phải. Chỉ là một bộ phận nhỏ, phần lới người hâm mộ vẫn có lý trí.""
Hứa Thiên Hạo đưa tay lên vuốt lại tóc, nheo mắt trả lời.
"Nếu ai cũng như vậy, ngôi sao không thể nào sống tiếp được nữa.""
"Nói cũng phải, có điều lần sau anh đi ra ngoài nhớ kỹ phải mang theo mũ với khẩu trang nha.""
Lục Mẫn Huyên cũng không muốn gặp lại chuyện vừa rồi một lần nữa.
"Ừ."
Hứa Thiên Hạo đeo tai nghe lên, tiếp tục đạp xe chở cô đến trường học.
Hai người vô tình lại sát gần nhau hơn, tay Lục Mẫn Huyên vẫn ôm lấy eo anh quên không buông ra.
Rất nhanh đã đến cổng trường, Hứa Thiên Hạo bỗng nhiên dừng xe lại, để cho cô xuống trước,
"Trong trường học không cho phép đạp xe vào sao?" Cô nghiêng đầu hỏi.
"Không phải." Hứa Thiên Hạo phủ nhận cách nghĩ của cô: "Cô xuống tự mình đi vào."
"Được rồi."
Tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng Lục Mẫn Huyên vẫn xuống xe.
Vừa đi vào trường trung học thương mại EDUN, thì có hai bạn học sinh nữ giơ điện thoại lên, từ tấm biển phía sau nhảy ra ngoài.
Lục Mẫn Huyên không khỏi bị các cô ấy thu hút sự chú ý.
"Lạ thật! Hôm nay rõ ràng hot boy Thiên Hạo đi xe đạp đến trường? Còn phát ra những tiếng kêu cành cạch nữa?
"Đúng vậy quá kỳ lạ, tôi đi theo chụp ảnh anh ấy lâu như vậy, lần đầu tiên thấy anh ấy đi xe đạp, thật là muốn ngồi lên để trải nghiệm chỗ ngồi phía sau anh một chút ~" Một cô nàng mê trai hai tay ôm lấy mặt mình nói.
"Các cô đừng có nằm mơ nữa!"
"Haizz-- "
Ý nghĩ của người kia nhanh chóng bị dập tắt.
"Cô gái có thể ngồi sau lưng hot boy Thiên Hạo, chỉ có thể là tôi! Nếu ai dám ngồi chỗ ngồi phía sau lưng anh, xem tôi có đánh gãy cái chân chó của cô ta không!
Một giọng nói sắc bén vang lên, một nữ sinh xinh đẹp với mái tóc xoăn đẩy các cô bước ra, móng tay sơn màu đỏ, nhìn qua bóng lưng đang đạp xe của Hứa Thiên Hạo, hung dữ nói.
"Chị Thư Đào uy vũ!"
"Không hổ là chị lớn trong nhóm fan hâm mộ Thiên Hạo, thật là ngang ngược!""
"..." Nghe thấy các cô ấy nói như vậy, lúc Lục Mẫn Huyên đi qua, không nhịn được mà nhìn kỹ bạn học sinh nữ kia.
Lại dám tuyên bố muốn đánh gãy chân của cô học sinh nào ngồi sau xe Hứa Thiên Hạo.
Ai cho cô ta cái quyền đấy?
Chắc hẳn chuyện này là chuyện mà ŧıểυ Đậu từng nói trước đấy, nhóm fan hâm mộ trong một tuần ép buộc đuổi học một nữ sinh.
""Chị Thư Đào, chị xem kìa, cô gái kia hình như đang nhìn chị đó.""
"Đúng đúng...mẹ kiếp, cô ta gào lên!"" Biểu hiện của mê trai không chỉ có nhìn thấy nam thần là chảy nước miếng, mà đối với bất kỳ thứ gì xinh đẹp trên thế gian đều không có bất kỳ sức miễn dịch nào.
"Cậu im miệng cho tôi!"
Cô bé mê trai kia lần thứ hai bị oanh tạc.
Ngu Thư Đào tức giận chống nạnh kéo chặt lấy tai của cô ấy: ""Mắt của cậu bị mù à? Con mắt nào nhìn thấy cô ta dễ thương! Rõ ràng tôi còn xinh hơn nhiều so với cô ta!""
"A….đau quá đau quá! Đúng! Chị Thư Đào chị xinh nhất! Là nữ sinh đứng đầu bảng hot girl của trường trung học thương mại EDUN này!"" (tuy rằng trong này 20% số phiếu đều là bỏ tiền ra thuê người vote)