Nếu Huyên không có ý gì với cậu ta, vậy nhất định là tên LK kia không biết xấu hổ lấy nhan sắc dụ Huyên!
Buồn nôn, loại hành vi này thật sự là làm bậy quá rồi!
Ỷ vào bản thân vừa cao vừa đẹp trai là có thể không phân biệt nơi nào mà trêu ghẹo con gái nhà người ta sao?
"ŧıểυ Đậu?"
"À.... Không có gì." Đậu Dã Tầm lập tức hồi thần, nghiêm túc nắm vai cô.
"Nghe cho kỹ! Huyên, đừng trách anh trai đây không nhắc nhở cậu, xã hội bây giờ rất nguy hiểm!"
"???"
Trên đầu Lục Mẫn Huyên hiện lên ba dấu chấm hỏi.
"Cậu đừng có thấy mấy người nhìn vừa cao vừa đẹp trai, dáng vẻ mê hoặc người khác, thực ra nam sinh đều giống nhau cả, lúc xấu xa nổi lên cực kỳ biến thái, nhất là cái loại người có mưu đồ bất chính với cậu này!"
"Ách... biến thái, mưu đồ bất chính.... là chỉ LK sao?" Lục Mẫn Huyên cúi đầu suy nghĩ một chút, không hiểut nhìn cậu.
"Nhưng mà, ŧıểυ Đậu, cậu cũng là nam sinh mà...."
Đậu Dã Tầm bị cô nhắc nhở như thế, đột nhiên sửng sốt, mặt hơi đỏ lên, nhanh chóng rút tay về.
"Ai da, tôi, tôi, tôi không giống những người đó! Chúng ta là bạn tốt ngồi cùng bàn, không phải sao?"
Cậu gãi tóc, bĩu môi nhìn về phía bên kia, lời lẽ nghiêm túc nói, giống như đang che giấu điều gì đó.
"Ừm, cảm ơn ŧıểυ Đậu nhắc nhở, Huyên sau này sẽ chú ý."
Lục Mẫn Huyên cảm thấy dáng vẻ này của cậu vô cùng đáng yêu, cũng không xoắn xuýt nhiều nữa, nghiêng đầu lộ ra một nụ cười tươi.
"Trái tim... lại muốn nhảy ra ngoài rồi!"
Thấy cô gái lộ ra nụ cười đáng yêu với mình, Đậu Dã Tầm quả thực cảm thấy dễ thương muốn chết rồi, không nhịn được lần thứ hai ôm lấy ngực.
Như đã nói qua.
Sở dĩ cậu nhắc nhở Lục Mẫn Huyên một phen, chủ yếu vẫn là vì tên LK kia, cậu ta ở trường học nổi tiếng là củ cải phong lưu.
Vẻ ngoài nổi bật, kỹ thuật tán gái cũng có thể nói là hàng đầu.
Nhưng lại thay bạn gái như thay áo. Những người từng là bạn gái của cậu ta, tụ tập lại có thể thành lập được một đội bóng.
Cho nên cậu nhất định phải bảo vệ Huyên trong sáng! Không để cô bị loại phong lưu kia làm tổn thương!
Sau khi tan học, từng tốp năm tốp ba học sinh rời đi, trong phòng học chỉ còn lại có vài người.
Lúc Lục Mẫn Huyên cúi đầu thu dọn bàn học.
Thì Hứa Thiên Hạo khoác túi đi qua bên người cô.
"Cửa ra số hai bãi đỗ xe, tôi chỉ chờ cô mười phút."
Nói xong liền sải bước ra khỏi phòng học.
Lục Mẫn Huyên ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía bóng lưng cao to đẹp trai.
Vừa rồi bên cạnh mình không có ai, cho nên lời anh nói cũng không có ai nghe được.
Đeo túi xách chạy đến cửa ra số hai ở bãi đỗ xe, Hứa Thiên Hạo quả nhiên đỗ xe ở đó.
Thấy cô tới, trần xe thể ȶᏂασ màu lam từ từ mở ra.
"Lên xe." Anh cầm tay lái, mặt không đổi sắc nói.
"..." Lục Mẫn Huyên yên lặng đi tới.
"Xem ra hôm nay ở trường cô chơi rất vui."
Dọc theo đường đi, Lục Mẫn Huyên yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Hứa Thiên Hạo đột nhiên nói ra một câu như thế.
"Anh muốn nói gì?" Cô quay đầu lại nhìn về phía anh.
Cô luôn cảm thấy giọng nói của anh có chút kỳ lạ.
"Thế nào, cảm giác mình rất được chào đón?"
Hứa Thiên Hạo nắm tay lái, không chớp mắt nhìn về phía trước.
"Nữ sinh bình thường sẽ không tùy tiện nắm tay con trai. Quả nhiên phụ nữ bản chất tùy tiện đúng là không phải thế, ai cũng có thể quyến rũ được."
"Anh!"
Lục Mẫn Huyên túm chặt làn váy, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt cứng lại.
Lại còn nói mình tùy tiện!
Còn là bản chất tùy tiện!
"Anh có ý gì? Tôi thích nắm tay ai thì liên quan gì đến anh? Huống chi tôi với Đậu Dã Tầm còn là bạn bè!