“Phụt…” Cô giáo xinh đẹp đang uống nước, nghe thế liền trực tiếp phun ra luôn.
“Bạn Tịnh Khiết, văn minh, lễ nghi……”
“Đúng vậy! Cậu đừng hứa những lời buôn nôn như thế chứ?”
“Ai muốn nhìn cậu ăn phân chứ!” Các học sinh ghét bỏ phỉ nhổ.
“Không cần.” Lục Mẫn Huyên cũng lên tiếng, xoay người viết từng nét một trên bảng đen.
“Tôi không có hứng thú với livestream nặng mùi như vậy, chỉ cần mọi người thừa nhận sự tồn tại của tôi là được rồi.”
Nhìn quá trình cô trình bày rõ ràng suy nghĩ giải bài toán, tiếng bàn tán trong phòng học nhỏ dần, cuối cùng thì hoàn toàn im lặng, thậm chí có thể nghe được cả tiếng kim rơi trên mặt đất mất.
Các học sinh trợn tròn mắt nhìn cô như gặp quỷ, cũng nhìn phần bài giải phức tạp đã viết hết nửa bảng đen.
“Không, không thể nào……” Lý Tịnh Khiết sợ tới mức ngồi bệt xuống ghế: “Sao cô có thể giải ra nhanh như thế được!”
Hơn nữa cách giải còn đơn giản hơn mình gấp hai lần!
Đây đúng là trình độ một cô bé mười lăm tuổi có thể làm được sao!
“Thật đáng sợ, tôi hoàn toàn không làm được. Sao cô ấy giải ra được vậy!” Các học sinh kích động châu đầu ghé tai.
“Không biết nữa, chắc cô ấy là học sinh giỏi thì sao? Chẳng lẽ cô ấy học nhảy lớp lên? Trình độ này cũng quá lợi hại đi……”
Hứa Thiên Hạo nhìn dòng cuối cùng cô viết, cũng kinh ngạc bất ngờ nhướng mày.
Xem ra cô thật sự rất giỏi.
Con gái của Lục Triết với Thiệu Nhã Nhã …… đúng là không thể khinh thường.
“Tôi giải xong rồi.” Lục Mẫn Huyên bỏ lại viên phấn vào khay.
“Không thể nào!” Lý Tịnh Khiết kích động xông thẳng tới, lục lọi trên người cô.
“Sao cô giải ra được, tôi phải mất 3 tháng! Nhất định là cô giấu đáp án ở đâu đó trên người! Mau, mau giao ra đây!”
Lục Mẫn Huyên bị cô ta lục người làm cho không thoải máy, liên tục lùi về sau: “Cô đang nói gì vậy? Tôi không giấu đáp án.”
“Đủ rồi.”
Trong lớp đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng, tất cả mọi người yên lặng.
Lý Tịnh Khiết cũng ngẩn người, đờ đẫn buông tay ra.
Hứa Thiên Hạo lạnh lùng liếc nhìn hai bóng người trên bục giảng.
“Một vừa hai phải thôi, đáp án của cô ta đúng rồi.”
Thần thi đã lên tiếng, đương nhiên có uy quyền nhất định.
Tất cả nữ sinh đều bắt đầu hét ầm lên, các nam sinh cũng bội phục nhìn về phía Lục Mẫn Huyên.
“Nói vậy, bạn Lục Mẫn Huyên hoàn toàn có tư cách ở lại lớp 3, không còn ai phản đối nữa chứ?”
Cô giáo xinh đẹp tuyên bố ở trước mặt mọi người, đánh xuống một búa quyết định cuối cùng.
“Đương nhiên là không ạ!” Đậu Dã Tầm là người đầu tiên phụ họa, đồng thời nhanh chóng xông lên bục giảng, kéo tay Lục Mẫn Huyên quay về.
Lục Mẫn Huyên giật mình, mờ mịt liếc nhìn người kia rồi đi theo Đậu Dã Tầm chạy về chỗ ngồi.
Vừa rồi anh đã nói giúp cho cô à?
Không phải anh đã nói là giả vờ không biết đó sao?