“Nhàm chán.” Hứa Thiên Hạo vẫn lướt Facebook mà không hề ngẩng đầu lên, hàng mi dài rũ xuống, hình xăm hoa Đỗ Quyên trên cái cổ như gốm sứ có vẻ mê hoặc lạ thường.
Không ít nữ sinh chảy nước miếng, lấy điện thoại ra chụp trộm anh.
“Cậu đừng như vậy chứ, nhìn em gái này đi! Thật sự không tệ đâu! Trên gương mặt căng bóng như trứng gà bóc, da trắng tự nhiên không tì vết đấy!”
LK đắm chìm trước gương mặt xinh đẹp của Lục Mẫn Huyên không có cách nào thoát ra được, không ngừng nắm lấy cánh tay anh mà lắc.
“Cậu có thể có chút tiền đồ được không?” Đừng làm như chưa từng thấy nữ sinh bao giờ vậy.
Hứa Thiên Hạo bị cậu ta lắc tới mất kiên nhẫn, lạnh lùng ngẩng đầu nói.
Lúc này, tầm mắt anh lơ đãng nhìn lướt qua phía đối diện.
Lục Mẫn Huyên đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nam sinh ngồi cùng bàn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu xuống trên gò mặt tinh tế của cô, phủ thêm một tầng ánh sáng dịu cho đường nét trên gương mặt cô.
Lúc cô cười rộ lên, bên má sẽ hiện ra lúm đồng tiền mờ, còn có thể lộ ra cái răng khểnh, mái tóc dài được vén sau tai, lỗ tai trông nhỏ nhắn hơn người thường, lại chẳng khác nào tinh linh bất ngờ rơi xuống thế gian.
Hứa Thiên Hạo giật mình, đồng tử đen láy tối tăm thoáng co lại.
Anh dường như bị nụ cười tươi rạng ngời của cô làm cho lóa mắt.
“Cậu xem! Ánh mắt cậu đã bán đứng nội tâm tội ác của cậu rồi! Có phải cậu nhìn thấy em ấy cười, tự nhiên thấy kích động, muốn dùng cách nào đó để phát tiết ra đúng không? Yên tâm đi, cậu tuyệt đối không cô đơn đâu!”
“Ánh mắt tôi vừa rồi làm sao?” Hứa Thiên Hạo không để ý tới những lời balabala vô nghĩa của cậu ta, im lặng nhìn cậu ta.
“Khát vọng. Loại khát vọng cấp bách không chịu nổi, muốn ôm gì đó vào trong lòng!”
LK cẩn thận nhớ lại và nghiêm túc trả lời.
Hứa Thiên Hạo im lặng hai giây: “Tha lỗi cho tôi nói thẳng…… Cậu tới giờ uống thuốc rồi.”
“Không! Cậu không thể làm tổn thương tôi như thế! Dù sao tôi cũng mặc kệ, Nguyệt lão đây chắc chắn sẽ nối dây tơ hồng này!”
LK đau lòng ôm lấy dáng vẻ chí công vô tư, phong lưu phóng khoáng muốn nổ tung của mình, nhịn đau đưa nữ thần nhỏ bé chất lượng cao cho Hứa Thiên Hạo đến tiến công chiếm đóng.
“Cậu dám làm chuyện này thì chúng ta cắt đứt quan hệ…”
“Này! Tớ làm vậy là vì ai chứ?”
LK có cảm giác tuyệt vọng vì bị tổn thương: “Cậu cho rằng trong thế giới của cậu còn có bạn sao? Nhưng nói qua thì phải nói lại, cắt đứt quan hệ là quan hệ nào thế? Tớ nói trước bản thân tớ không phải bạn đồng tính nhé.”
“……” Hứa Thiên Hạo im lặng ném qua một ánh mắt như sắp giết người.
LK lập tức bịt miệng.
Thật là đáng sợ.
Ngay cả không khí xung quanh cũng sắp đóng băng rồi……
Được rồi, cậu ta quyết định lặng lẽ thực hiện kế hoạch của mình.
Đợi đến ngày nào đó thành công, thằng nhóc Hứa Thiên Hạo này nếm được mùi vị ngọt ngào của tình yêu, nhất định sẽ quay lại cảm ơn cậu ta!
“Reng reng reng…” Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Tất cả mọi người dừng nói chuyện phiếm, Lục Mẫn Huyên lập tức ngồi nghiêm túc. Chủ nhiệm lớp là một cô giáo xinh đẹp đi giày cao gót, ôm cuốn sách giáo khoa ngữ văn đi về phía phòng học.
Lúc này, một quả bóng rổ màu cam đập vào phòng học, phát ra tiếng động lớn.
Lục Mẫn Huyên không khỏi quay đầu nhìn lại.
Cô chỉ thấy nam sinh mình từng gặp trên sân thể dục lúc trước đang chạy theo quả bóng rổ, cậu ta nheo mắt cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Xin lỗi nhé, đã dọa tới mọi người rồi.”
Cậu ta nói xong vội vàng ôm lấy quả bóng rổ, ngồi xuống chỗ hàng cuối cùng, kéo chiếc khăn che trán in hoa đã ướt đẫm mồ hôi xuống.
“Sliver Thất Lãng, lần sau cậu còn vào muộn nữa thì phạt cậu đi quét sân!” Cô giáo xinh đẹp đứng trên bục giảng, chống nạnh tức giận nói.
“Không có lần sau đâu ạ.” Gương mặt Sliver Thất Lãng cười rạng rỡ nói xong liền giơ tay kéo cổ áo thể ȶᏂασ ra và không ngừng quạt gió.
Mồ hôi từ cằm cậu ta chảy dọc theo đường cong của xương quai xanh, trượt về phía trong ngực với làn màu mật ong.