“Đúng thế, lẽ nào Huyên cũng là fan hâm mộ của họ?”
Đậu Dã Tầm ngước mắt nhìn họ, trong giọng nói mang theo vẻ địch ý.
“Không… em chỉ có chút tò mò thôi, người đeo kính râm, kia là ai vậy?”
Lục Mẫn Huyên nghe những bạn nữ kia vẫn luôn hét gì mà ‘hotboy Thiên Hạo ’, ‘nam thần LK’.
Xem ra, sức ảnh hưởng của hai người ở trường học không phải lớn bình thường.
“Cậu ấy là LK! Là một cái tên rất kỳ lạ lại rất dễ nhớ! Huyên vì sao lại để ý cậu ấy vậy? Đừng nói với anh cậu ấy là kiểu Huyên thích nhé!”
“Không phải không phải! Em chỉ thấy anh ấy hát rất hay thôi. Lần trước khi Hứa Thiên Hạo ra album, em có nhìn thấy tên anh ấy, được biết anh ấy cũng tham gia.”
“…”
Đậu Dã Tầm nheo đôi mắt màu hổi phách lại.
“Nghe album của họ rồi còn nói không phải fan hâm mộ của họ…”
Lục Mẫn Huyên bị vạch trần thì đỏ mặt, lập tức le lưỡi: “Xin lỗi anh…”
Quả nhiên.
Có những chuyện không thể giấu được mà.
“Aa hotboy Thiên Hạo, cho chúng em xin chữ ký đi! Em cũng muốn!”
Rất nhiều người vây quanh Hứa Thiên Hạo, trong lúc nhất thời họ không thể vào được lớp học.
Lông mày đẹp mắt của Hứa Thiên Hạo nhíu lại, mặc dù không cố ý nhưng vẫn tản ra hơi thở rất tối tăm.
Khiến những bạn nữ kia bị doạ đến điên cuồng nuốt nước bọt, sợ hãi lùi lại một bước.
“…” Lục Mẫn Huyên cũng bị khí thế của anh làm cho hoảng sợ.
Có nhầm không vậy?
Hứa Thiên Hạo ở trường học lại lấy hình tượng đen tối như vậy đối diện với mọi người!
Quả là giống Tu La từ Địa ngục đi ra!
Vẫn là kiểu rất yêu nghiệt!
“Mọi người nhường đường một chút, nếu còn như vậy thì tôi và Thiên Hạo chỉ có đường chạy thôi, mọi người không hy vọng thấy chúng tôi chuyển lớp chứ, đúng không?”
LK hơi cong môi, giang tay ra, nhẹ nhàng nói.
Trong lòng các bạn học đang sợ hãi bị nụ cười như gió xuân của anh ấy làm dịu đi, nghe lời nhường ra một con đường.