Thời Sênh gỡ game Thần Ma Đại Lục khỏi máy tính, nhàm chán dạo web.
Ting, ting…
Di động đột nhiên sáng lên, mặt trên là một dãy số xa lạ.
Thời Sênh cầm lấy di động, bấm nghe.
“Không có tiền, có bảo hiểm, người trong nhà đều còn sống.”
Sau đó lập tức cúp máy.
Năm giây sau, điện thoại lại đổ chuông.
“Có việc gì không hả? Mi là đứa nào, có tin bà đây tới vặn cổ không hả?”
Bên đầu kia truyền tới một thanh âm trong trẻo: “Là tôi… Tầm Mặc.”
Thời Sênh đưa điện thoại ra trước mặt,nhìn nhìn, dãy số kia đúng là hơi quen, sau đó cô lại áp máy vào tai.
“Làm gì? Tôi không hẹn anh mà.”
“… Cô phá hủy hoàn toàn trò chơi, giờ tôi cũng bị xóa acc rồi, cô không nên bồi thường cho tôi sao?”
“Mấy thứ bán sau cùng đó, anh không được mười vạn cũng được mấy vạn, còn chưa đủ à?” Vài thứ đồ đó, ngoại trừ cho mấy con hàng Nguyệt Hạ thì tất cả đều đưa cho hắn.
“Không xóa acc, tôi còn kiếm được nhiều hơn.”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh cúp máy luôn, nói chuyện cái con khỉ ấy mà nói.
Quý Yến tiếp tục gọi, gọi tới mức làm Thời Sênh tức điên lên, tắt máy luôn, thế giới liền yên tĩnh lại.
…
Thời Sênh gặp Tang Du ở trường học, nhìn rất tiều tụy, hoàn toàn không còn bộ dáng thanh thuần như trước kia nữa.
Dù cô xóa trò chơi nhưng chuyện trong trò chơi cô vẫn theo dõi được qua diễn đàn.
Đầu tiên công ty game liền đổi mới phiên bản game, vốn dĩ những thứ phải một, hai năm sau mới ra mắt đều bị đẩy ra hết, trong trò chơi toàn là lời mắng chửi.
Phong Hành Thiên Hạ bá chiếm liên minh của Tang Du Vị Vãn, lúc đầu hai người rất êm đẹp, nghe nói còn gặp nhau ngoài đời nữa.
Nhưng sau đó, con gái xuất hiện bên cạnh Phong Hành Thiên Hạ càng lúc càng nhiều, Tang Du Vị Vãn trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Lúc sau, có người phát hiện ra cô ta suốt ngày đi theo Ly Tác với bộ dạng sám hối, chọc cho Mộ Ly Khuynh Tâm tức tối treo Huyền Thưởng Lệnh giết cô ta, giết tới mức cô ta phải rời khỏi trò chơi luôn.
Mà trong hiện thực, tất nhiên Đông Phương Ly cũng phải nhìn Tang Du bằng con mắt khác. Trước đó, ngoài hiện thực, hai người cũng coi như quen thuộc, nhưng Đông Phương Ly đột nhiên không thèm để ý tới cô ta nữa, thậm chí còn có vẻ lạnh nhạt, xa lánh.
Trong lòng Tang Du sao có thể không nhìn ra chứ, lại bắt đầu dây dưa không rõ với Đông Phương Ly, cả ngày trong trạng thái tâm thần không yên, thành tích học tập cũng xuống dốc không phanh.
“Sở mỹ nhân, học trưởng viện nghiên cứu tìm bạn đấy.” Một nữ sinh vỗ vỗ bả vai Thời Sênh, chỉ ra ngoài cửa.
Thời Sênh nhìn ra, ở đó có một nam sinh mặc đồ thể thao màu đen, tóc hơi rủ, nhìn không rõ gương mặt, nhưng nhìn dáng vẻ có vài phần suy nhược.
Cô quen người này sao?
Đáy lòng Thời Sênh lộp bộp một trận, thầm kêu không xong, sau đó đứng dậy phi ra cửa trước.
Nhưng cô vừa bước ra cửa, nam sinh kia đã chặn ở đó từ lúc nào.
“Nương tử, em muốn đi đâu?” Giọng của nam sinh đó cực kỳ dễ nghe nhưng lại ẩn ẩn một chút âm trầm khó diễn tả.
Cô đã nói rồi, một người bình thường sao có thể trở thành BOSS được chứ?
“Học trưởng, em buồn tè.” Thời Sênh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét tươi cười.
“Để anh dẫn em đi WC.” Quý Yến không hề phân trần, kéo Thời Sênh vào trong ngực mình, ngón tay thon dài giữ chặt lấy eo cô, hắn hơi nghiêng đầu, gằn từng chữ một bên tai cô: “Đừng trêu chọc tôi, cũng đừng nghĩ chạy trốn, nếu không… Tôi không ngại đánh gãy chân em đâu.”
Ông nội nhà anh!
Bệnh viện tâm thần nào thả ra cái giếng băng sâu hút thế này?
Thời Sênh nghĩ tới tỷ lệ có thể thành công nếu rút kiếm chém Quý Yến. Ở đây quá đông người, có theo dõi, dù có thành công cũng sẽ gặp phiền toái, không có lời.
Quý Yến thật sự đưa Thời Sênh tới WC.
“Tôi ở bên ngoài chờ em, đừng có nghĩ tới việc chạy trốn.”
Thời Sênh ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nhếch nhếch khóe miệng.
Cô có ngu đâu mà không chạy chứ?
WC có một cửa thông gió, Thời Sênh trèo từ đó ra ngoài, nhưng đây là lầu hai, cô không thể từ trên nhảy xuống được.
Lúc rơi xuống, có cảm thấy có hơi hoa mắt, sau đó được người đứng bên dưới đón lấy.
Ở đây không có ai, Thời Sênh liền giơ chân đá Quý Yến, thừa dịp Quý Yến nghiêng đầu đi, cô lật tay, thiết kiếm xuất hiện, mũi kiếm lạnh băng kề trên cổ hắn.
“Mẹ kiếp ông nội nhà anh, bà đây không phát uy thì anh còn tưởng mình là ông trời hả?”
Mắt Quý Yến híp lại, hắn rất chắc chắn trên người cô vừa nãy không có hung khí gì, thanh kiếm này từ đâu chui ra vậy?
“Đừng đi theo tôi, tôi sẽ chém anh.” Tay Thời Sênh vung lên, cắt đứt một sợi tóc của Quý Yến.
Cô oán hận trừng mắt với hắn thêm một cái rồi mới thu lại kiếm, rời đi.
Quả nhiên là trường học thật đáng ghét, phi tang xác chết cũng phiền toái.
Quý Yến như suy tư cái gì, nhìn theo bóng dáng của Thời Sênh, con ngươi lập lòe có thể thấy một điểm u quang.
…
Lần nữa găp lại Quý Yến là ở ngay nhà cô.
Đúng thế, nhà cô.
Được quản gia dẫn tới tận phòng cô.
Với thân phận là vệ sĩ của cô do ông Sở mời về.
Vệ sĩ cái con khỉ!
Thứ này rõ ràng là có thù tất báo mà.
Đây là chuyện mà cha đẻ có thể làm sao?
“Tiểu thư, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Quý Yến cười đầy ẩn ý.
Toàn thân Thời Sênh nổi da gà, trong một giây liền có xúc động muốn giết chết hắn.
Thời Sênh đứng dậy, kéo làn váy hơn nhắn của mình xuống, đóng sầm cửa sau lưng Quý Yến đang làm trò.
“Tiểu thư muốn làm gì tôi thế?” Quý Yến nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn, đẹp trai hơi ửng hồng.
“Làm chuyện anh muốn làm.” Thời Sênh nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó lập tức trợn trừng mắt. “Giết chết anh đó.”
Đây là nhà cô, giết chết một người rồi phi tang xác thì dễ dàng hơn nhiều.
Thời Sênh túm lấy thiết kiếm đang đặt trên bàn ở bên cạnh, chém về phía Quý Yến.
Có thể nhận lời trở thành vệ sĩ của cô, thân thủ của Quý Yến tất nhiên không kém, dễ dàng tránh khỏi thiết kiếm, thiết kiếm chém lên mặt bàn sau lưng hắn, cái bàn bị chẻ làm hai.
Khóe mắt Quý Yến hơi giật, tay chống lên sô pha nhảy vọt tới sau lưng Thời Sênh, ôm lấy cô từ đằng sau, một tay giữ chặt thiết kiếm trong tay cô, thổi khí ở bên tai cô đầy ái muội: “Con gái chơi vũ khí nguy hiểm thế này không hay đâu.”
Thời Sênh tức giận không chịu nổi, chỉ tiếc tố chất thân thể này quá kém, căn bản là không làm gì được Quý Yến, còn bị hắn ấn ngã xuống sô pha.
“Tương lai của chúng ta còn dài.”
Tương lai còn dài ông nội nhà anh ấy.
Rất nhanh, Quý Yến liền thả Thời Sênh ra, còn chưa đợi cô kịp tức giận, hắn đã làm ra một cái lễ nghi theo kiểu quý tộc rồi ra khỏi phòng.
Thời Sênh cười lạnh một tiếng, ném thiết kiếm xuống đất, thanh âm loảng xoảng giòn tan vang lên.
Tưởng bà đây sợ anh sao?
Tới đây, xem ai làm ai bị thương?
Thế là sau đó, Thời Sênh luôn tìm cách muốn giết chết Quý Yến, nhưng Quý Yến lại như dùng plug-in vậy, mỗi lần đều thoát ra bình an vô sự, sau đó lại còn đùa bỡn ngược lại cô.
Thời Sênh càng không thích hắn, hắn lại càng như keo da chó dán chặt lấy cô.
“Quý Yến, anh thừa hơi sao, suốt ngày đi theo tôi làm gì hả?”
“Bởi vì tôi thích tiểu thư mà.” Quý Yến bày ra vẻ mặt đương nhiên. “Hơn nữa bảo vệ cho tiểu thư là trách nhiệm của tôi.”
“Thích?” Thời Sênh cười lạnh. “Anh thích tôi ở điểm nào?”
Cô và hắn đã quen biết nhau ngoài đời được bao lâu mà hắn có thể nói thích được chứ, có gian trá.
“Thích em vô cớ gây rối, thích… bộ dáng muốn giết chết người khác của em.”