Lúc đầu, âm linh này ở trong trạng thái ngủ say, nói là thôn dân cung phụng hắn thì không bằng nói là trông giữ.
Nhưng vào một ngày, thôn dân phát hiện âm linh này có dấu hiệu thức tỉnh, vì phòng ngừa sau khi thức tỉnh hắn tác loạn nên bọn họ mới nghĩ ra biện pháp kia.
Để người sống lập minh khế với hắn.
Nhưng loại sự tình này sao bọn họ có thể để con cái trong nhà đi làm được, vì thế dân ngoại lai là nguyên chủ bị đưa ra đầu sóng ngọn gió.
Quan trọng nhất là có người muốn nguyên chủ vĩnh viễn bị vây lại ở đó.
Nguyên chủ bị thôn dân hạ thuốc rồi dẫn đường cô lập lời thề, định minh khế với âm linh này.
“Cô phản bội tôi, cô phản bội tôi, tôi muốn giết chết hắn, giết hắn…” Thân mình âm linh không ngừng vặn vẹo, quát lên giận dữ, “Là hắn đoạt mất cô, cô là của tôi, cô là của tôi.”
Sắc mặt Thời Sênh dần trầm xuống. Người xúi giục chuyện này là đám thôn dân kia, nếu không phải vì bọn họ thì nguyên chủ đã không mất trí nhớ, cũng không bị vây lại ở đó một cách khó hiểu, càng không cùng âm linh định ra cái minh khế quỷ quái kia.
Đúng thế, nguyên chủ mất trí nhớ cũng có liên quan tới đám thôn dân kia, mà chuyện này… lại có liên quan vô cùng chặt chẽ tới nữ chính đại nhân.
Thời Sênh nhếch môi: “Muốn giết hắn ư, anh có đủ tư cách không?”
Người của ông đây mà một thằng ngu như mày có thể nhúng chàm sao?
Coi ông là đồ trang trí à?
Thời Sênh nhấc kiếm lên, thân mình âm linh chợt lóe, ẩn vào trong thân thể của Kỷ Đồng giả. Ánh mắt Kỷ Đồng giả lập tức biến đổi, từ hoảng sợ biến thành dại ra, sau đó lại trở nên âm ngoan, quỷ quyệt.
“Cô là của tôi…” Cô ta nhìn chằm chằm Thời Sênh đang xông tới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ dị, không ngừng nói bốn chữ này.
“Của ông nội nhà ngươi ấy!” Thời Sênh không một chút chùn tay chém về phía Kỷ Đồng giả.
Âm linh không thèm quan tâm tới cơ thể này nên mới chính diện đối kháng với Thời Sênh. Nhưng sau đó hắn phát hiện ra, thân thể này có năng lực tự bảo vệ mình, có thể hóa giải công kích của cô, thậm chí là tự động phản kích.
Phát hiện này làm cho âm linh cười càng điên cuồng hơn.
Hắn phải có được cô.
Hắn phải có được cô, sau đó bắt cô ngoan ngoãn thần phục mình trước mặt thứ người không ra người, ma không ra ma kia, để cho thứ đó nhìn xem ai mới là kẻ chiến thắng.
Ha ha ha ha…
Càng nghĩ càng thấy sướng, âm linh lập tức điều khiển thân thể Kỷ Đồng giả, thân hình không ngừng vờn quanh Thời Sênh. Năng lực của hắn và Kỷ Đồng giả chính là một trên trời, một dưới đất.
Lúc này, một âm linh mạnh mẽ lại có được vòng sáng của thân thể nữ chính thì chẳng phải có thể trời cao luôn sao?
Nhưng mà Sênh trời cao sẽ cho hắn biết, cái gì gọi là mộng tưởng hão huyền.
Mắt thấy âm linh sắp bắt được Thời Sênh thì thân thể của hắn lại đột nhiên bắn ra khỏi cơ thể Kỷ Đồng giả, sau đó một cỗ lực lượng trói buộc từ bốn phương tám hướng tập trung lại phía hắn, vây hắn vào trong một không gian nhỏ hẹp.
“Sao lại thế này?” Âm linh muốn lao ra khỏi không gian kia nhưng dù hắn dùng lực thế nào cũng không có hiệu quả gì, ngược lại còn làm không gian không ngừng thu nhỏ.
Lúc này, âm linh mới sợ hãi nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh cầm một khối linh bài lớn chừng một bàn tay, biểu tình đạm mạc, “Với bản lĩnh này của anh, nếu không dựa vào minh khế để trốn tránh, anh tưởng mình có thể sống được đến bây giờ sao?”
Đó là…
Đó là linh bài trấn áp hắn!
“Tôi là chồng của cô, cô không thể đối xử với tôi như thế!” Âm linh quát lên với Thời Sênh, “Thả tôi ra ngoài, chúng ta đã kết hôn, tôi là chồng của cô.”
“Xuống địa ngục mà tìm vợ của anh đi.” Thời Sênh hơi dừng lại, cười đầy ác liệt, “A, không đúng, anh chết sẽ tan hết hồn phách, không thể đi tìm vợ được, thật đáng tiếc.”
“Cô không thể giết tôi, tôi và cô có minh khế. Cô không thể giết được tôi.” Âm linh dường như trấn tĩnh lại, “Cô giết tôi thì cô cũng sẽ chết, ha ha ha ha, cô không thể giết tôi.”
Thời Sênh cười lạnh: “Tôi không thể giết anh, nhưng hắn thì có thể.”
Cái gì?
Âm linh nhìn một người đàn ông đi ra từ trong bóng tối, quanh thân hắn lập tức như nổi đầy gai nhọn, gầm gừ hỏi: “Tại sao cô lại thích hắn, hắn có gì tốt chứ? Một thứ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, tại sao cô lại thích một thứ đồ vật như thế?”
Thời Sênh mặt đầy đường hoàng, chờ Sầm Triệt tới gần mới cong môi cười, “Bởi vì tôi thích anh ấy thôi.”
Biểu tình của âm linh hơi đọng lại, bởi vì không gian thu hẹp nên thân thể thắn cũng đang không ngừng co rút lại, lúc này chỉ lớn chừng một đứa trẻ.
Sầm Triệt cầm lấy linh bài trong tay Thời Sênh rồi đi tới trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn Sầm Triệt thu linh hồn của âm linh vào linh bài trong tiếng gào thét chói tai của hắn, lúc trước nếu âm linh này chủ động tìm cô giải trừ minh khế thì dù có trả giá lớn cô cũng sẽ đồng ý, dù sao hắn cũng là người bị hại. Nhưng hắn lại dám lén lút muốn chiếm lấy cô, còn dám ra tay với Phượng Từ, vậy thì không trách cô được.
Kẻ động tới Phượng Từ, chết cũng không đủ.
Sầm Triệt đưa linh bài cho Thời Sênh rồi nhìn Kỷ Đồng giả đang nằm trên mặt đất: “Cô ta thì sao đây?”
Thời Sênh xắn tay áo: “Vừa lúc, giải quyết luôn một thể.”
Sầm Triệt cho rằng Thời Sênh định giết cô ta, ai ngờ cô lại lật người ra, lấy một tờ giấy, sau đó dựa theo đồ họa trên tờ giấy đó bắt đầu vẽ lên mặt đất xung quanh Kỷ Đồng giả.
Thời Sênh vừa mới vẽ xong liền nghe thấy một tiếng quát giận dữ từ xa truyền tới: “Kỷ Đồng, cô làm gì thế hả?”
Tạ Vong Kỳ dẫn theo vài người chạy tới, nhìn cô như hổ rình mồi.
“Đương nhiên lấy lại thứ thuộc về tôi rồi.” Thời Sênh khom lưng giật miếng ngọc Quan Âm trên cổ Kỷ Đồng giả ra, giọng lạnh lùng, “Cô ta chiếm dụng tên và thân phận của tôi thời gian dài như thế, giờ cũng nên trả lại cho tôi rồi.”
Lúc trước cô không biết cách làm cho liên hệ kỳ quái giữa hai người biến mất, nhưng sau khi tới cái thôn kia thì đã biết được.
Thời Sênh dùng linh khí rửa sạch ngọc Quan Âm vài lần rồi thay một sợi dây mới và đeo lên cổ mình.
Ngọc Quan Âm vừa đeo lên người, những quỷ hồn phiêu đãng xa xa biến mất trước mắt cô, thế giới an tường trở lại.
Nguyên chủ có thể thấy ma là năng lực trời sinh, ngọc Quan Âm này dùng để áp chế năng lực đó của nguyên chủ. Nhưng người không có năng lực này sau khi có được ngọc Quan Âm lại có thể nhìn thấy ma.
Tạ Vong Kỳ đứng ở bên ngoài nhìn động tác của Thời Sênh nhưng lại không có phản ứng gì, ánh mắt đảo qua Kỷ Đồng giả nằm trên mặt đất, giọng đầy nặng nề: “Rốt cuộc cô ấy là ai?”
Nếu cô thật sự là Kỷ Đồng, vậy cô gái kia là ai?
Có lẽ là thủ đoạn thần bí khó lường cùng với khí thế kiêu ngạo của Thời Sênh làm Tạ Vong Kỳ cảm thấy cô không cần thiết phải lừa người, cô có thực lực, cũng có thủ đoạn, cần gì phải lừa gạt ai.
“Cô ta?” Thời Sênh ngẫm nghĩ, “Hình như tên là Ngụy Doanh.”
Thời Sênh cầm tờ giấy đi vòng quanh Ngụy Doanh mấy vòng, sau đó lại niệm một ít chú ngữ kỳ quái.
“Đội trưởng Tạ, không ngăn cản cô ta sao?” Người bên cạnh Tạ Vong Kỳ nôn nóng nhìn Thời Sênh, ai biết được cô đang làm gì chứ?
Tạ Vong Kỳ chỉ đứng nhìn Thời Sênh niệm những chú ngữ kỳ quái, thực rõ ràng cô không thuần thục lắm, tuy rằng có thể niệm hoàn chỉnh nhưng giống như học thuộc lòng mà thôi, không phải thuần thục lắm.
Theo âm thanh của cô, những nét vẽ màu đen và đỏ xung quanh Ngụy Doanh bắt đầu giao thoa với nhau, dần dần hóa thành sương khói rồi tiến vào trong cơ thể cô ta.