Chương 74: Không ngờ cũng có ngày con bị yêu tinh ăn đến xương cốt cũng chẳng còn.
Nhạc phu nhân mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bụng Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti cực kì ghét cái ánh mắt khinh thường mà Nhạc phu nhân dành cho cô, cho nên mới cố ý nói bậy, cứ tưởng Nhạc phu nhân sẽ không thèm nhìn tới cô nữa.
Ấy thế mà, bác gái này, nhìn bụng cô như thể muốn nhìn xuyên qua nó để biết bên trong có gì vậy.
Yến Thanh Ti: "Bác gái, tránh ra đi, nếu không tôi sẽ ở lại đây luôn đấy."
Nhạc phu nhân nhìn cô bằng một con mắt phức tạp: "Cô, cô..."
Yến Thanh Ti lắc đầu, mẹ của Nhạc Thính Phong đúng là khác xa những gì tưởng tượng.
Nhạc phu nhân vẻ mặt xoắn xuýt nhìn bóng lưng của Yến Thanh Ti: "Lỡ, cô ta mang bầu thật thì làm sao?"
Yến Thanh Ti đi ra khỏi nhà của Nhạc Thính Phong, liếc nhìn thời gian, đã là một giờ chiều, không ngờ cô lại ngủ lâu đến như vậy.
Lúc này, ánh sáng mặt trời rất chói chang, cô phải nheo nheo mắt một lúc mới hết nhức nhối.
Có người gọi điện tới, là chị Mạch.
Yến Thanh Ti đưa điện thoại lên, nói: "Em về ngay đây..."
...
Yến Thanh Ti đi không bao lâu, Nhạc Thính Phong cũng tỉnh lại.
Mở mắt ra nhìn sang bên cạnh, đã không còn ai, anh lập tức ngồi dậy.
Lại chạy?
Nhạc Thính Phong còn chưa tức đến nỗi phải chạy đi bắt cô ta lại, bỗng anh nghe thấy bên ngoài có tiếng động, môi mỏng khẽ nhếch, ồ, còn tưởng đã chạy rồi cơ đấy, hóa ra vẫn ở đây à.
Kết quả, vừa kiêu ngạo mở cửa ra thì đập vào mắt hình ảnh một bác gái đang bận rộn.
Nhạc Thính Phong đen cả mặt: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Anh ta liếc toàn bộ căn phòng, không tìm thấy bóng dáng của Yến Thanh Ti đâu cả.
Nhạc phu nhân "Hừ" một tiếng: "Hừ, mẹ không tới thì con sẽ bị con yêu tinh kia ăn tới xương cốt cũng chẳng còn."
Hai người này đụng độ nhau, Nhạc Thính Phong khẽ nhíu mày.
Nhìn bộ dạng của mẹ anh thì người chịu thiệt chắc chắc không phải là Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong hỏi lại: "Thế ŧıểυ yêu tinh kia đâu rồi?"
Nhạc phu nhân hất cằm: "Đương nhiên là bị mẹ đánh đuổi đi rồi."
Nhạc Thính Phong "Xùy" một tiếng, tính cách của hai người anh còn không rõ sao?
Năng lực của mẹ anh mà muốn PK với Yến Thanh Ti thì chả khác gì châu chấu đá xe.
Nhạc phu nhân đi tới trước mặt Nhạc Thính Phong: "Con trai à, mẹ không phải không cho phép con đi chơi gái, nếu con không thích Yến Như Kha, mẹ cũng không miễn cưỡng, nhưng con cũng phải tìm những đứa con nhà đàng hoàng, đứng đắn chứ?
Nhạc Thính Phong bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia: "Mấy đứa con gái đứng đắn, chơi không có thích, con thích... những người hư hỏng."
"Con ...con..."
Nhạc phu nhân giơ tay đấm ngực cho đỡ tức, lại nhớ tới những lời Yến Thanh Ti nói lúc này: "Con muốn chơi thế nào thì chơi, nhưng lỡ chơi ra thành phẩm thì làm sao? Mẹ muốn có cháu thật đấy, nhưng...mẹ của cháu trai mẹ, phải do mẹ chọn."
Nhạc Thính Phong uống một ngụm bia: "Thành phẩm gì?"
Nhạc phu nhân: "ŧıểυ yêu tinh kia nói với mẹ, nếu làm cô ta không vui, không chừng mười tháng sau cô ta sẽ sinh một đứa chơi."
"Phụt !!!!!!"
Nhạc Thính Phong phun hết cả ngụm bia vừa mới cho lên miệng.
Nhạc phu nhân thấy vậy, càng cho những lời Yến Thanh Ti nói là thật: "Con à…làm… cái đó con nhớ làm thêm mấy biện pháp phòng tránh, mà cái kia... nếu có thật, thì con cháu của Nhạc gia không được phép lưu lạc bên ngoài."
Tâm tình bà hiện tại rất phức tạp, con yêu tinh kia rất đáng ghét, nhưng cháu thì ghét không có nổi à! Làm sao bây giờ?
Nhạc Thính Phong dùng ngon tay thon dài khẽ lau những giọt bia dưới môi, không hiểu đang suy nghĩ cái gì mà trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Hahahaha...được rồi, nếu có cháu thật, nhất định sẽ bế về cho mẹ!"