Tô ŧıểυ Tam kéo Nhạc phu nhân lại, do dự một hồi rồi mới nói: "Cô, ông nội đã biết chuyện Nhạc Bằng Trình trở về..."
Nhạc phu nhân kinh ngạc: "Sao lại cho ông ấy biết, tim của ông không tốt nhỡ đâu tức phát bệnh thì sao? Cháu nói cho ông bà, cô không sao, cũng được trút hết giận rồi. Cái loại rác rưởi như Nhạc Bằng Trình cô không thèm quan tâm đâu, cháu nhìn cô xem, không phải là đang rất vui vẻ à?"
Tô ŧıểυ Tam muốn nói lại thôi, gật đầu: "Vâng..."
"Đi về thôi, chúng ta đi nào." Nhạc phu nhân phất tay một cái.
Tô ŧıểυ Ngũ bất ngở mở miệng: "Cô..."
Nhạc phu nhân hiếu kì: "ŧıểυ Ngũ, cháu có việc gì thế?"
Tô ŧıểυ Ngũ tự bế đã rất nhiều năm, tuy những năm gần đây đã có chuyển biến tốt, nhưng còn lâu mới được như người bình thường, nghe được lời nói của cậu, Nhạc phu nhân vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Tô ŧıểυ Ngũ dừng lại mấy giây mới nói: "Cô đi cẩn thận."
Nhạc phu nhân yêu thương mà vuốt mặt Tô ŧıểυ Ngũ: " Đứa bé này giờ ngoan quá, lại hiểu chuyện nữa."
Nhìn xe của đám người Yến Thanh Ti rời xa, Tô ŧıểυ Tam mới hỏi: "ŧıểυ Ngũ, em vừa gọi cô lại có ý gì thế?"
Tô ŧıểυ Ngũ ngây ngô nói: "Hình như nhìn cô ấy có vẻ quen quen."
"Cô ấy? Ai... là Yến Thanh Ti sao?"
"Vâng..."
"Cô ấy là một minh tinh, có lẽ em nhìn thấy hình trên mạng chăng?"
"Không... Từ lâu rồi..."
"Rất lâu, trước kia ư?"
"Vâng! "
Tô ŧıểυ Tam cau mày suy nghĩ một chút, lại vỗ vỗ bả vai ŧıểυ Ngũ: "Chắc em nhớ nhầm đi, hoặc là… là..."
Tô ŧıểυ Ngũ nhìn chằm chằm vào anh ta: "Nếu không sai thì hình như ở trong tập ảnh của bà nội."
Mặc dù cậu không thích nói chuyện nhưng trí nhớ vô cùng tốt, có thể nói cậu đã gặp qua thì không thể quên được.
Tô ŧıểυ Tam vội vàng an ủi cậu: "Ừ, rồi, chúng ta sẽ về tìm tập ảnh của bà nội xem, bây giờ đi tìm anh Hai làm chính sự đã."
Ba anh em chạy thẳng tới bốt cảnh sát của Hải Thành, tiến vào phòng làm việc của cục phó, Tô ŧıểυ Lục há miệng liền hỏi: "Anh Hai, cháu trai đâu rồi?"
Viên cảnh sát đang ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, nói: "Đi với tôi."
...
Nhạc Thính Phong đang lái xe, Nhạc phu nhân lôi kéo Yến Thanh Ti cùng ngồi ở ghế sau, hai người dựa sát vào nhau: "Cảm giác này giống như chúng ta là một gia đình ba người đang đi du lịch ấy nhỉ?"
Yến Thanh Ti nghe được câu "Một nhà ba người" thì bỗng cảm thấy mắt mình ươn ướt, gật đầu qua loa một cái: "Dạ..."
"Mẹ, chờ Thanh Ti quay xong bộ phim này, ông chủ con quyết định sẽ cho cô ấy nghỉ ngơi một thời gian, con cũng xin nghỉ phép, mẹ muốn đi đâu cũng được."
Nhạc phu nhân vui vẻ: "Được được..."
Yến Thanh Ti cảm thấy cô thật có lỗi với Nhạc phu nhân, bà thật lòng đem cô trở thành người một nhà, mà cô thì còn giữ quá nhiều bí mật, rất nhiều, hơn nữa cô lại không muốn phơi bày nó ra.
Yến Thanh Ti hít sâu một hơi, đè nén những chua xót trong lòng xuống, nói: "Vâng! Con cũng đang muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Nhạc Thính Phong cười nói: "Em nên nghỉ ngơi từ lâu rồi."
Ba người nói chuyện với nhau, chẳng mấy chốc đã về đến khách sạn.
Dừng xe lại, Nhạc Thính Phong đem chìa khóa ném cho người giữ xe, để anh ta lái xe vào chỗ đậu xe.
Ba người đang định đi vào, đột nhiên nghe được tiếng bước chân sau lưng, Nhạc phu nhân quay đầu lại nhìn thấy một bóng đen đang xông tới, trong tay người đó còn cầm một con dao sáng loáng, nhằm thẳng Yến Thanh Ti xông vào.
Nhạc phu nhân hoảng hốt, hét lên: "Thanh Ti, cẩn thận..."
Bóng đen kia xông tới thét to: "Yến Thanh Ti, mày đi chết đi."
Yến Thanh Ti xoay người muốn tránh cũng đã không kịp, Nhạc Thính Phong biến sắc, đưa tay kéo cô ra.
Cả người Yến Thanh Ti đột nhiên bị đẩy mạnh một cái ngã nhào sang bên cạnh, Nhạc phu nhân đang chắn trước mặt cô.