Vẻ mặt đội trưởng Vương chẳng hề để ý: "Ấy, cho người nói một tiếng với người nhà là được rồi, cậu cũng thật là, không phải là còn trẻ tuổi đã sợ vợ chứ?"
Du Dực: "Ừ."
Đội trưởng Vương sững sờ, hả? Đây là ý gì?
Không phải là thật sự sợ vợ đó chứ?
Ông kinh ngạc nhìn Du Dực, nhìn mặt anh không chút thay đổi, thoạt nhìn rất nghiêm túc, tựa hồ như lời nói vừa rồi không phải là nói đùa, hơn nữa nhìn biểu lộ bình tĩnh của anh, có vẻ hoàn toàn không cảm thấy sợ vợ là chuyện mất mặt gì cả.
Đội trưởng Vương cười nói: "Người anh em, cậu thật sự không phải là..."
Khóe môi Du Dực hơi động một chút, biểu lộ không nhìn ra dáng tươi cười, dường như chính là chấp nhận chuyện này.
Đội trưởng Vương cười hắc hắc, "Tôi hiểu, tôi hiểu được, đều là đàn ông, tôi hiểu cậu."
"Nếu như đã xong việc, tôi liền đi trước vậy. Mấy người này đội trưởng Vương nên thẩm vấn rõ một chút, nếu như tôi đổ oan cho bọn họ thì coi như tôi có lỗi, nhưng nếu thật sự là bọn buôn người, vậy phải nghiêm trị rồi."
Đội trưởng Vương vỗ ngực một cái: "Cậu cứ yên tâm, chuyện xảy ra ở đây tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho mấy người này. Cậu nhìn xem trên người bọn họ còn mang theo hung khí căn cứ vào đó tôi có thể kết luận, cho dù không phải là bọn buôn người cũng tuyệt đối không phải là người tốt gì."
Vừa rồi Du Dực ra tay quá nhanh, những người kia còn chưa kịp móc dao găm ra đã bị đánh gục, đúng lúc bị mấy người cảnh sát của đội trưởng Vương mang theo lục soát ra.
Du Dực gật đầu: "Vậy tôi đi trước, làm phiền anh bận rộn rồi."
"Vậy được, cậu đi thong thả, quay về gặp cục trưởng của chúng tôi thì nói giúp tôi vài lời hay."
"Nhất định."
Du Dực quay người rời đi, đem mọi chuyện còn lại ném cho đội trưởng Vương.
Anh không có đổ oan cho những kẻ này, giống như đội trưởng Vương vừa rồi nói, chỉ sợ bọn họ không phải bọn buôn người cũng tuyệt đối không phải là người tốt gì, những người này chắc chắn là giúp Diệp gia làm những chuyện dơ bẩn, trên người tuyệt đối không sạch sẽ, Du Dực không tin là bọn họ sẽ không có tội.
Dọc trên đường đi, Du Dực lấy khăn tay ra lau máu trên tay, lấy tiếp ra một cái bật lửa châm lên đốt, ném đồ vào trong thùng rác ven đường, sau đó mới rời đi.
...
Thanh Ti cùng mấy đứa trẻ nhỏ chơi trốn tìmtrong ŧıểυ khu, chơi mệt rồi, con trai nhà cục trưởng là Sở Yêu liền mua kem cho tất cả đám bạn nhỏ, mấy đứa trẻ ngồi dưới gốc cây ở ŧıểυ khu ăn kem, cùng hỏi Thanh Ti học ở trường nào, năm nay lớp mấy.
Thanh Ti nói cho bọn chúng biết, bây giờ tạm thời mình không đến trường học.
Sở Yêu liền nói: "Đến lớp của chúng tớ đi, ngồi cùng bàn với tớ, ai dám bắt nạt cậu, cứ nói tên của tớ."
Thanh Ti cười đến híp mắt: "Tớ không bắt nạt người khác, làm sao có người có thể bắt nạt tớ được?"
Sở Yêu bĩu môi ra dáng như người lớn: "Cô bé xinh đẹp như cậu nhất định sẽ có rất nhiều người muốn tìm cậu để chơi, có điều muốn bắt nạt cậu cũng sẽ rất nhiều, tính khí cậu tốt như vậy, đến lúc đó khẳng định sẽ phải khóc nhè."
Thanh Ti mím môi cười cười, "Không có đâu, tớ rất ít khóc đấy."
"Đến lúc đó cậu sẽ biết, trong lớp nhiều thằng con trai xấu tính lắm."
Thanh Ti nâng mặt nói: "Tớ cũng không chắc chắn sẽ tới, nếu như trường các cậu cách xa quá, có lẽ tớ sẽ không tới đâu."
"Không xa đâu, cũng gần thôi, cậu không biết đường có thể đi cùng tớ, mỗi ngày tớ sẽ dẫn cậu đến trường, sẽ bảo ba tớ đưa chúng ta đi."
Thanh Ti lắc đầu: "Tớ phải về nhà hỏi mẹ đã."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Yêu nghiêm túc: "Cậu đúng là ưa cẩn thận, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, tớ sẽ tìm ba tớ làm thủ tục chuyển trường cho cậu."