Trong lòng Du Dực run lên, anh không nghĩ có thể nghe được từ trong miệng Thanh Ti gọi tiếng ba nhanh tới như vậy, tuy rằng... tình huống bây giờ có chút không tốt, nhưng từ ba kia thật sự có thể nghe thấy rõ ràng.
Du Dực chỉ cảm thấy giờ phút này anh hoàn toàn không còn như dĩ vãng nữa, trên vai đột nhiên có thêm trách nhiệm quan trọng hơn.
Anh xoay người ôm lấy Thanh Ti, lạnh lùng hỏi: "Các anh muốn làm gì?"
Ánh mắt anh như đao, âm lãnh thấu xương làm mấy người kia ngỡ ngàng, nhưng bọn họ nhìn Thanh Ti lại so sánh với ảnh chụp, vẫn cảm thấy có hai phần giống nhau.
Mấy người kia vẻ mặt nghi ngờ, nhìn Du Dực: "Anh là ba của nó?"
Du Dực lạnh lùng nói: "Tôi đương nhiên là ba của nó, các người là ai? Có biết đây là đâu không?"
Những người kia đương nhiên biết rõ đây là đâu, chỗ ở của người nhà chính phủ huyện, người đang ở bên trong không khác biệt lắm chính là trung tâm quyền lực của huyện thành nhỏ này.
Có thể vào ở bên trong, khẳng định không có một người nào bình thường, lại nhìn người đàn ông khí độ hơn người này, bọn họ liền cảm thấy Du Dực nhất định cũng làm lãnh đa͙σ.
Bọn họ không dám lỗ mãng, vội vàng nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, chúng tôi chỉ đến tìm người, trong nhà có người vợ không tìm thấy, cho nên mới tìm một chút."
Du Dực cười lạnh một tiếng: "Chỗ này của chúng tôi không có người mà các anh muốn tìm."
"Vâng, vâng, chúng tôi liền đi ngay."
Bọn họ đâu còn dám nói cái gì khác, vội vàng muốn rời khỏi.
Bọn họ vừa đi vừa nói thầm với người bên cạnh.
"Tôi nhìn cô bé kia so với ảnh chụp..."
"Câm mồm, chỉ là một phần tương tự, cũng không có khả năng đúng. Lời cấp trên nói mày đã quên sao, kia chính là một phụ nữ nông thôn, mang theo một đứa bé nông thôn, mày cảm thấy bọn họ có thể ở đây sao? Hơn nữa, đứa bé kia có cha đấy, người lớn có thể nói dối, trẻ con thì có thể không?"
Bọn họ cầm ảnh chụp cùng với tư liệu đến tìm người, trên tư liệu ghi là một cô gái cùng một đứa trẻ, đứa trẻ kia không có cha.
Hơn nữa, bọn họ cảm thấy Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính nhất định là dân hai lúa chính gốc, nghèo rớt mùng tơi, tuyệt đối không có khả năng giống như cô bé vừa nãy, mặc váy sạch sẽ, bím tóc tết chỉnh tề đáng yêu, trắng trẻo, vô cùng xinh đẹp, giống với ŧıểυ thư nhà có tiền.
Du Dực nhìn những người kia rời khỏi, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Thanh Ti ôm cổ của anh, nhỏ giọng nói: "Chú."
Sát khí trên người Du Dực tan hết trong nháy mắt, ôm Thanh Ti đi về phía ŧıểυ khu, anh ôn nhu nói: "Ngoan, con làm vô cùng tốt, Thanh Ti của chúng ta thật thông minh, buổi tối sẽ bảo mẹ con làm đùi gà thưởng cho con."
Trước kia Du Dực chỉ cảm thấy Thanh Ti so với bạn cùng lứa tuổi trưởng thành hơn một chút, là một cô bé thông minh, nhưng việc hôm nay khiến cho anh phát hiện, Thanh Ti thông minh vượt qua tưởng tượng của anh.
Một cô bé 8 tuổi đụng phải loại chuyện như vừa rồi vậy mà có thể không rối loạn khi đối mặt với hiểm nguy, còn có thể cố ý gọi ba làm xáo trộn những người kia, đây không phải những việc mà trẻ con bình thường có thể làm được.
Du Dực hỏi: "Vừa rồi vì sao Thanh Ti lại la lên là ba của con?"
Khuôn mặt nhỏ của Thanh Ti ở trên bả vai anh đỏ lên, tiếng nói rất nhỏ: "Con muốn gọi vậy."
Khóe môi tươi cười của Du Dực trở nên lớn hơn, trong lòng nháy mắt tràn ngập ngọt ngào, nó muốn gọi chính là nó thích anh.
Mấy đứa trẻ nhỏ trong sân cùng chơi trốn tìm với Thanh Ti kêu lên: "Này, đầu tóc nhỏ, cậu tới đây chúng ta tiếp tục chơi..."
Du Dực nhíu mày, mấy con gấu con này.
Bọn nó kể từ khi biết đầu tóc cũng gọi giống nghĩa với Thanh Ti, liền bắt đầu đặt biệt hiệu cho con bé.